Nam Cung Dạ Hi tuyệt vọng bịt lỗ tai thét toáng lên, nghe những lời Dụ Thiên Tuyết nói, đôi mắt tràn đầy nước mắt, hàm chứa hận ý nhìn chằm chằm vào cô.
"Không cần nhìn tôi như vậy, thật ra thì cô rất thông minh, trong lòng cô rõ ràng hơn hết so với ai khác, cứ lừa mình dối người như vậy sống rất tốt sao?" Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết không chút nào sợ hãi, chăm chú nhìn cô ta, nhẹ giọng nói.
"Dụ Thiên Tuyết......" Nam Cung Dạ Hi run giọng nói: "Cô biết không, có đôi khi tôi thật sự rất muốn giết cô!"
Dụ Thiên Tuyết nhìn cô ta mấy giây, nhẹ nhàng mở miệng: "Cô chưa từng giết tôi sao? Năm năm trước cô có gan cho người đụng chết tôi một thi hai mệnh, bây giờ lại không có can đảm gánh chịu hậu quả do chính cô tạo thành à? Trình Dĩ Sênh ăn vụng không phải một ngày hai ngày, những cô tình nhân hay ‘tiểu tam’ kia cũng bị cô chỉnh đủ thảm đủ đáng thương, chẳng lẽ cô không nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có hậu quả gì sao? Nếu cô thật sự lợi hại thì nhanh chóng đứng lên đối mặt, đừng có ra vẻ nói cho sướng miệng, cô nói chuyện khó nghe như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ thương tổn chính cô mà thôi, tôi không có một chút xíu tổn thất nào."
Sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, cười lạnh nói: "Tôi biết, tôi biết cô rất lợi hại, Trình Dĩ Sênh thích cô...... Cho dù cô biến mất 5 năm, cho dù cô đã có con với anh trai của tôi, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536943/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.