Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng, một câu cũng không nói, đôi mắt mát lạnh nghiền ngẫm nhìn thẳng vào Nam Cung Ngạo.
Đột nhiên Nam Cung Ngạo thở hắt ra một hơi, biết ý tứ của con trai mình.
Ánh mắt kiêu căng kia rõ ràng đang có ý ——‘Đây không phải chính ba đã tạo nghiệt sao?’
"Được rồi, con cũng đừng nhìn ba nữa, có rảnh thì đi nhìn Dạ Hi một chút, nói con bé đừng cứ đưa Y Y đến trường học cho cô giáo chăm sóc, chẳng lẽ nhà chúng ta không có người sao? Cho dù nó hận tên khốn kia, cũng không đến nỗi ngay cả con gái mình cũng không muốn nhìn thấy!" Nam Cung Ngạo nhớ tới đứa cháu ngoại vô tội của mình, cảm thấy đau lòng một trận.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Con không có bản lãnh đi dỗ dành nó, để Thiên Tuyết đi đi." Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nói.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Thiên Tuyết?" Nam Cung Ngạo trợn to hai mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: "Quan hệ của hai đứa nó không tốt......"
"Là tính khí của Dạ Hi không tốt, có vẻ như mắc chứng OCD (Obsessive compulsive disorder – rối loạn ám ảnh cưỡng chế),nhìn phụ nữ nào cũng cảm thấy là tới cướp chồng của nó, loại suy nghĩ này cộng với tính khí thối nát của nó, ba cho rằng con gái của ba rất dễ chung đụng à?" Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, nhướng mày, trong đôi mắt thâm thúy lộ vẻ khiêu khích: "Ba đã thấy Thiên Tuyết phát giận qua chưa? Nếu cô ấy phát giận, là do ba làm gì quá đáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536940/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.