Lửa giận dâng tràn trong lồng ngực, trong đầu đều là những khổ sở đau đớn mà Thiên Tuyết đã từng gánh chịu, còn có nỗi uất ức và tổn thương mà mẹ con cô đã trải qua...... Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang la lối om sòm càn quấy lôi kéo y phục của mình, đột nhiên hung ác đẩy một cái, ‘Phịch!’, cô ta ngã trên ghế dài. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Khớp xương của mấy ngón tay thon dài trắng bệch, trên mu bàn tay nổi gân xanh, Nam Cung Kình Hiên dùng sức bóp cổ cô ta, trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh lộ vẻ băng hàn lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: "La Tình Uyển, mới có như vậy mà cô đã kêu thảm rồi à? Ngay cả làm chuyện xấu mà cũng có lý do, cô thật sự là người đã từng cùng tôi chịu ảnh hưởng nền giáo dục tây phương đây sao? Tôi không thích cô, thế mà cô có thể nổi điên thành ra thế này, nếu như ba mẹ cô cũng không thương cô, có phải cô sẽ đi tự sát hay không??...... Đến cùng thì mặt mũi của cô có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến mức có thể lấy an nguy sinh mạng cùng với chung thân hạnh phúc của người khác ra đùa giỡn sao? Khổ sở mà người khác đã từng gánh chịu, đặt ở trên người cô lại kêu la bi thảm, còn nói là không chịu nổi...... Đầu óc cô bị làm sao vậy?? Nếu như gương mặt này là quan trọng nhất với cô, vậy tôi thật sự nên lột lớp da mặt này triệt để một chút, để người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536938/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.