"Cháu có sao không?" Đôi mắt của Nam Cung Ngạo sáng lên, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Ảnh, cẩn thận tra xét: "Tiểu Ảnh bị thương hả? Tay này là chuyện gì xảy ra, cho ông nội nhìn một chút, xem còn chỗ nào khác bị thương hay không......"
Tiểu Ảnh giật mình tỉnh táo lại, nhảy xuống cái ghế dài, đẩy tay Nam Cung Ngạo ra, trong mắt tràn đầy sự đề phòng, thụt lùi lại mấy bước nhìn ông.
"Cám ơn ông quan tâm, cháu không sao."
Nghe lời này, nhất thời Nam Cung Ngạo bị choáng váng, tay vịn lưng ghế dài mới không bất tỉnh, đôi mắt già nua nhìn Tiểu Ảnh, giọng run run nói: "Cháu ngoan...... Cháu không nhận ra ông nội sao? Là ông nội đây......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh không lộ ra biểu tình gì, trong lòng không có khái niệm về ông nội này, có, đó chính là cảnh tượng Nam Cung Ngạo tự chủ trương đưa cậu bé đi, khi cậu bé tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng và thành thị xa lạ, cậu bé chỉ mới năm tuổi, có tất cả tính bướng bỉnh cùng sự ỷ lại mà một đứa bé nên có, trời mới biết, ngoài mặt thì cậu bé rất quật cường, nhưng trong lòng lại tưởng niệm mẹ biết bao nhiêu, muốn khóc biết bao nhiêu, nhưng ông nội lại tàn nhẫn bá đạo, bất cận nhân tình như vậy.
Còn nữa....., còn nữa…..
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong cái đầu nho nhỏ là về người hộ vệ thường bị mình trêu đùa, thế nhưng vào giờ phút sau cùng lại dùng thân thể che phủ cậu bé thật kín, khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536928/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.