Từng chữ lạnh như băng phát ra từ đôi môi mỏng của anh, lời nói mạnh mẽ, làm cho cả cục cảnh sát không ai dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
La Tình Uyển vẫn đang bi thương khóc thúc thít, cảm giác được sự lạnh lẽo và nỗi nhục nhã vây quanh mình, mà sắc mặt của bà La cũng trở nên trắng bệch, nhìn thoáng qua dáng vẻ của Nam Cung Kình Hiên, lại nhìn con gái của mình, rưng rưng nghẹn ngào: "Làm bậy...... Hai đứa...... Tại sao hai đứa lại thành cái dạng này, Kình Hiên, nhất định là có hiểu lầm gì đó! Cháu không nên vội vàng quyết định, ngay từ đầu hai nhà chúng ta đã rất tốt......"
Bà La đang cố gắng vãn hồi, vãn hồi hôn nhân hạnh phúc của con gái mình!
Ông La lại mím môi không nói một lời, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ, bàn tay nắm tay vịn của cái ghế chặt đến mức khớp xương cũng trắng bệch.
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, không muốn dài dòng thêm nữa, chẳng qua là hờ hững bỏ lại một câu “Ba ngày sau gặp lại”, thuận tay quơ lấy phần tài liệu kết án đặt trên bàn, vô cùng châm chọc lắc lắc trước mặt La Tình Uyển, tựa như uy hiếp trong im lặng, ưu nhã mà lạnh lùng, xoay người sải bước đi ra khỏi cục cảnh sát.
Ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt.
"Ba chờ một chút!" Thấy Nam Cung Ngạo sắp được đám hộ vệ đỡ lên xe, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên trầm xuống, lạnh lùng gọi ông ta.
Nam Cung Ngạo cứng người ở tại chỗ, nhìn bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536902/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.