Bỗng nhiên xuất hiện sự ấm áp khiến Dụ Thiên Tuyết thất kinh, cô ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn đôi mắt đang gần trong gang tấc, trong lòng hoảng loạn bối rối cả lên.
"Sao anh lại đến đây? Không phải anh vẫn còn ở bệnh viện sao? Thế nào lại một mình chạy đến nơi này!" Dụ Thiên Tuyết rất khẩn trương, hai tay dịu dàng vòng qua thắt lưng rắn chắc, cẩn thận tránh ra vết thương của anh, run giọng nói.
"Xảy ra chút chuyện, anh không muốn ở trong đó nữa, vì thế đi ra ngoài một lát." Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, thấy cô không ngoan lại ôm cô vào lòng lần nữa, nâng cằm cô lên, ấn một nụ hôn nóng bỏng lên môi của cô.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết khẽ rung động, nhưng nhớ tới lời Nam Cung Ngạo nói với cô hôm nay thì có chút mờ mịt, nhìn bộ trang phục có vẻ rất đắt tiền mà Nam Cung Kình Hiên đang mặc, quý khí bức người, từng chi tiết hoàn mỹ đến mức tận cùng, trong lòng cô vô cùng chua xót, thật sự có một loại cảm giác không xứng khi đứng ở bên cạnh anh.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô chỉ có thể nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện rất tệ," Nam Cung Kình Hiên nói đơn giản, ngón tay thon dài vuốt ve cái cằm mềm nhẵn mịn màng của cô, nhàn nhạt nói tiếp: "Anh biết chắc chắn em sẽ nghe được tin tức này, thay vì để em hiểu lầm, không bằng anh tự mình nói cho em biết...... La Tình Uyển bị cường bạo ở tại trong nhà, tạm thời vẫn chưa tra ra người kia là ai."
Dụ Thiên Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536886/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.