"Vậy cô ngàn dặm xa xôi đến phía bắc tìm tôi, chính là vì quyến rũ tôi thôi sao?" Trình Dĩ Sênh khinh thường, giơ tay nhéo cằm cô ta, nói tiếp: "Tình Uyển, cô gạt ai vậy? Đừng tưởng tôi không biết quan hệ của Nam Cung Kình Hiên và cô, anh ta chịu giúp cô sao? Cô làm nhiều chuyện có lỗi với Thiên Tuyết như vậy, bao gồm cả mấy thủ đoạn mà cô đùa bỡn năm năm về trước, so với ai khác, tôi rất rõ ràng...... Cô nói xem, anh ta biết rõ mà còn có thể giúp cô sao? Anh ta hận còn không kịp đi?"
"Anh câm miệng!" La Tình Uyển giơ tay gỡ bàn tay của anh ta ra, cau mày, nhớ tới hôm nay, cảnh tượng Nam Cung Kình Hiên thân mật dây dưa cùng Dụ Thiên Tuyết ở trong bệnh viện, trong mắt ngân ngấn lệ: "Chuyện của tôi và anh ấy không cần anh nhúng tay, cho dù anh ấy không giúp đỡ, tôi cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của anh! Tôi nhìn lầm anh...... Tôi vẫn luôn cho rằng, chẳng qua anh chỉ là hạng đàn ông dùng quan hệ bám váy đàn bà ‘ăn cơm mềm’, không nghĩ tới, anh lại âm hiểm ác độc như thế này!"
Sắc mặt của Trình Dĩ Sênh dần dần thay đổi, có phần dữ tợn hung ác.
Tay của anh ta nhẹ nhàng buông xuống, chụp lấy cổ tay của La Tình Uyển, trong lúc cô ta chưa kịp phản ứng, bất thình lình kéo cô ta vào trong ngực nắm thật chặt thắt lưng của cô ta, hơi thở ấm áp phả ở trên mặt cô ta: "Tôi có thể so sánh với cô sao? La Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536881/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.