Ngay tức khắc, sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, nặng nề đâm cây gậy xuống sàn: "Con làm càn!"
"Những lời như thế con có thể nói lung tung sao! Chuyện con đã đáp ứng, truyền thông bên ngoài cũng đều rõ ràng! Hiện tại, kéo dài ngày cưới là biện pháp duy nhất, nếu con không giữ lời nhất định muốn hủy hôn! So với hủy bỏ hôn ước thì hậu quả của chuyện này càng nghiêm trọng hơn!" Nam Cung Ngạo nhíu mày phân tích cục diện, ánh mắt hòa hoãn một ít: "Ba biết con hận ba, nhưng bây giờ người phụ nữ kia cũng yên lành không gãy tay thiếu chân, con còn muốn như thế nào nữa? Còn dám vì cô ta đến đòi công bằng với ba con sao?!"
Cả căn phòng đều là giọng nói khí phách hùng hậu của Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Kình Hiên quan sát ông lão ngang ngược già nua trước mắt, không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm, một lát sau, bên môi nở một nụ cười tuyệt vọng, giọng khàn khàn nói: "Thật sự tôi hi vọng có thể tìm ông đòi sự công bằng, nhưng trong từ điển của ông có hai chữ công bằng này sao?"
"Con ——!" Nam Cung Ngạo mở trừng hai mắt.
"Tôi muốn gặp cô ấy......" Nam Cung Kình Hiên cúi đầu tiếp tục nói, trong đôi mắt thâm thúy sự có đau lòng cùng mê ly: "Ngoại trừ cô ấy, ai cũng không muốn gặp...... Ông đừng mơ tưởng chờ tôi phạm sai lầm lần thứ hai, đời này, tôi sẽ không để cô ấy rơi vào trong tay ông."
Mấy chữ cuối cùng, anh nói thản nhiên, nhưng lộ ra sự âm lãnh cùng căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536879/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.