Mắt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ hoảng sợ, giọng nói cũng phát run: "Tại sao có thể như vậy...... Sao anh trai lại bị người ta đâm hả? Rốt cuộc các người gặp phải chuyện gì! Không phải nói mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi sao, không phải cuối tháng này anh ấy sẽ kết hôn cùng chị tình Uyển hay sao? Tại sao có thể như vậy, anh nói cho em biết đi"
Nước mắt rơi mãnh liệt, giọng nói của Nam Cung Dạ Hi mang theo tiếng khóc nức nở, vừa nói vừa đánh Lạc Phàm Vũ.
Bỗng nhiên, Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ngồi trên cái ghế dài ở sau lưng Lạc Phàm Vũ.
"Lại là cô..... Tại sao lại là cô!!" Nam Cung Dạ Hi đẩy Lạc Phàm Vũ ra vọt tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt ngập lệ trừng to: "Sao cô lại ở chỗ này hả? Anh trai tôi bị thương có liên quan tới cô phải không? Cô nói đi!"
Dụ Thiên Tuyết mặc một cái váy trắng, lưng áo bị xé rách, da thịt trắng nõn dính đầy bùn đất, đầu gối băng bó đang rướm máu, trên bắp chân là từng vệt máu đỏ chưa khô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ vẻ mất hồn, mấy ngón tay dính máu cũng đang run rẩy vịn tay ghế, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, muốn đứng lên đi vào bên trong nhìn một chút, nhưng vừa đứng lên thì đã bị Nam Cung Dạ Hi hung hăng đẩy ngã!Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cô ngã ngồi ở trên ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì đau đớn mà cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536877/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.