Giống như một cơn bão vừa mới quét qua.
Lạc Phàm Vũ đến nơi thì đã là nửa giờ sau, vừa bước khỏi du thuyền, anh nhìn thấy trên quảng trường trống trải có mấy người đàn ông cuống cuồng như điên đang dây dưa ở trước một cửa tiệm, bất chợt, một tiếng thét chói tai của phụ nữ truyền đến.
Lạc Phàm Vũ nín thở đi qua, chụp lấy bả vai của người đàn ông kia, một quyền hung ác ngoan độc nện tới!
Tiếng thét chói tai lan tràn ra chung quanh, Lạc Phàm Vũ kéo lỏng cà vạt, túm người đàn ông trên mặt đất lên, lại nện tới thêm một quyền! Anh lo lắng đề phòng suốt mười mấy giờ đồng hồ, cuối cùng đã bắt được bọn họ, cơn giận nghẹn ở trong lồng ngực sắp nổ tung, cái gì cũng đều không để ý, chỉ túm lấy tên đàn ông kia, ra sức mà đánh!!
Mấy cú đấm rất hung ác ngoan độc, tên đàn ông bị đánh đến nhìn không thấy nam bắc, rốt cuộc sức lực của Lạc Phàm Vũ cũng rã rời, túm lấy cổ áo của anh ta, hung ác hỏi: “Cô ấy đâu? Dụ Thiên Tuyết đâu? Giao ra đây cho tôi!”
“......” Mặt mũi của tên đàn ông bầm dập, thống khổ khó chịu rên rỉ, bị đánh đến máu tươi đầm đìa, khó khăn mở mắt ra, kinh sợ nhìn Lạc Phàm Vũ, giọng khàn khàn, gấp rút nói: “Không thấy, không thấy cô ấy đâu! Chúng tôi cũng đang tìm......”
Vừa nói xong thì ho khan dữ dội một trận, Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, nhanh chóng kéo anh ta đứng dậy hung hăng đè ở trên vách tường: “Cậu nói cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536874/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.