Lạc Phàm Vũ không có biện pháp nào, chỉ có thể đau khổ chờ đợi trong mười phút này, dây thần kinh nơi huyệt thái dương nhảy thình thịch, anh phiền não mở một chai rượu, rót òng ọc xuống cổ họng, trong đầu có cảm giác như thiêu đốt, tạm thời có thể làm tê dại thần kinh.
Mà Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng ngồi ở trên ghế, sắc mặt tối tăm, đôi môi mỏng tái nhợt, tóc rũ trên trán che đôi mắt đầy tơ máu, mấy ngón tay thon dài hơi co lại chống ở thái dương, nhìn giống như đang cố dằn xuống sự đau thương.
Màn hình theo dõi bên trong phòng vẫn đang mở, hình ảnh lại vô cùng đặc sắc.
Có thể thấy lờ mờ là La Tình Uyển đang ngồi đối diện với Trình Dĩ Sênh, họ đang nói cái gì đó, hình như tình cảnh hơi trở nên cứng ngắc, thân thể của Trình Dĩ Sênh vượt qua cái bàn trà thủy tinh ở trung gian bọn họ, ngón tay nhè nhẹ vuốt dọc theo lọn tóc bên tai La Tình Uyển, La Tình Uyển đề phòng né tránh, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt lành lạnh kháng cự.
Biến hóa rất nhỏ này cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của Nam Cung Kình Hiên, cái đèn màu đỏ trên màn hình giám sát vẫn còn nhấp nháy chầm chậm, ghi lại tất cả mọi hình ảnh cùng thanh âm.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra.
Mùi máu tanh phả vào mặt, một người đàn ông đeo kính mặc tây trang màu đen đi tới, cung kính nói với Nam Cung Kình Hiên: “Đã có người khai, anh ta có thể liên lạc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536872/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.