Anh không có phát sốt.
Anh yêu cô, yêu sâu đậm, yêu khắc cốt ghi tâm.
"Thiên Tuyết......" Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nỉ non mấy chữ này, đôi môi mỏng khêu gợi vô cùng tái nhợt.
Anh nhớ dáng vẻ xinh đẹp linh động của cô lúc ở trong bệnh viện, hai cánh tay cô quấn lên cổ anh, giọng nói dịu dàng mà thanh thúy: "Anh quyết định ở chung một chỗ cùng em thì không cho phép anh nhìn phụ nữ khác, không được phản bội em, không cho ghét bỏ em, không được bỏ rơi em, không nên cho em dựa vào rồi lại đi mất, đừng hứa hẹn với em chuyện anh không làm được, lại càng không được loạn phát tính tình với em, hối hận quyết định hôm nay của mình!"
"Nam Cung Kình Hiên, anh sợ sao?"
Dưới ánh đèn dịu dàng mà tĩnh lặng, bóng dáng cô quanh quẩn ở trong đầu của Nam Cung Kình Hiên….., rõ ràng như thế, tựa như cô đang thì thầm ngay tại bên tai anh.
—— không nên cho em dựa vào rồi lại đi mất.
—— đừng hứa hẹn với em chuyện anh không làm được!
Nam Cung Kình Hiên, anh sợ sao?
Đôi mắt thâm thúy mở ra, đôi đồng tử đen như đầm nước sâu thăm thẳm thoáng lấp lánh, giống như có một dòng điện truyền ra khắp toàn thân, đột nhiên, Nam Cung Kình Hiên ngồi dậy từ trên giường.
Đường nét kiên nghị trên gương mặt lộ ra vẻ lạnh như băng, bầu không khí lặng ngắt như tờ. (Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon)
Vào thời khắc này, điện thoại di động trong tay vang lên.
"Kình Hiên, đã xảy ra chuyện gì?! Vốn là bọn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536868/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.