"Dụ tiểu thư, những điều này không ở trong phạm vi công việc của tôi, xin mời Dụ tiểu thư."
Hỏi không ra cái gì, Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, không thể làm gì khác hơn là giơ tay sờ cánh cửa đi vào bên trong, cũng yên tĩnh và trầm mặc giống như lần trước, cô nghe được tiếng đóng cửa chậm rãi phía sau lưng, bóng dáng cô mảnh khảnh đứng ở cửa. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Vô luận có suy đoán thế nào, Dụ Thiên Tuyết vẫn có cảm giác khẩn trương đến đổ mồ hôi.
"Tiên sinh, anh ở đâu?" Giọng nói của cô trong veo.
Rất nhanh, cô đã cảm giác có một bóng dáng đứng ở trước mặt mình, trên người vẫn nhàn nhạt hương rượu đỏ tinh khiết và thơm nồng, xen lẫn mùi thuốc lá phảng phất, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó đứng rất gần, Dụ Thiên Tuyết nhận thấy khoảng cách an toàn giữa bọn họ đã không còn tồn tại, trong lòng hơi hơi đề phòng lui lại một bước, nhưng bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, nhẹ nhàng giữ cô ở trước người.
"Cẩn thận." Giọng nói chậm rãi đậm đà tự nhiên, tràn đầy sự từ tính: "Đằng sau có bậc thềm."
Dụ Thiên Tuyết vội vàng tránh ra khỏi lồng ngực của người kia, vịn lấy vách tường đứng vững lại, ổn định tâm tình nói: "Tôi biết rồi, cám ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận."
Người nọ không nói gì nữa, chỉ chậm rãi xoay người đi vào bên trong: "Vậy thì tự mình tới ghế salon ngồi đi."
Dụ Thiên Tuyết nghe giọng nói quen thuộc đến mức tận cùng này, suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536816/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.