Chương trước
Chương sau
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết run lên, ngước mắt nhìn cô ta.
Ánh mắt La Tình Uyển cũng êm ái nhìn cô chăm chú, người phụ nữ trước mặt này, năm năm trước thì có loại ánh mắt quật cường như ánh mắt nai con, cho tới bây giờ, cô ta không biết đến cùng là Nam Cung Kình Hiên bị cô hấp dẫn chỗ nào, khí chất sao? Gương mặt sao? Những thứ này, La Tình Uyển cô ta đều có! Vậy rốt cuộc là cái gì?
"Tôi không thích tương lai của chính mình bị người khác thao túng, La tiểu thư, tin rằng trong lòng cô cũng như thế, không có lý do thích hợp, vì sao muốn tôi dẫn con của tôi chạy tới chạy lui?" Dụ Thiên Tuyết suy xét sơ qua vẫn là lắc đầu, trong đôi mắt trong suốt có sự nghiêm túc nghi ngờ cùng vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Ngón tay mảnh khảnh của La Tình Uyển nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cái ly, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Cô nhất định phải nói rõ ràng như thế sao?"
Dụ Thiên Tuyết có chút hít thở không thông, trầm mặc không nói gì.
"Xem như là tôi cầu xin cô, cô hãy rời khỏi nơi này, đừng để cho Kình Hiên gặp lại cô, hay là các người ….." La Tình Uyển nhẹ giọng nói, nhìn cô nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Cô hẳn không nhìn ra anh ấy có cảm giác với cô, cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau, khi đó tôi không để ý tới việc anh ấy càn quấy, đàn ông ở bên ngoài ăn vụng là chuyện rất bình thường, nhưng còn bây giờ, cô vẫn muốn tiếp tục như vậy hay sao? Dụ tiểu thư, tôi chưa từng có cuộc sống của một người bình thường, tôi không biết trong suy nghĩ của cô khái niệm về một người đàn ông ăn vụng ở bên ngoài là gì, là một loại vinh dự hay là cái gì khác, tôi đứng trước mặt cô, cô lại dùng vẻ vô tội như vậy mà hỏi tôi tìm cô làm gì? Cô thật sự không biết hay là giả bộ không biết?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết hơi trắng bệch, bàn tay từ từ nắm chặt.
"Rất xin lỗi, sợ rằng La tiểu thư đã hiểu lầm, chuyện năm năm trước tôi không muốn giải thích với cô, nếu cô muốn biết vì sao tôi vẫn cùng anh ta dây dưa không rõ, vậy thì cô hãy trực tiếp đi hỏi anh ta thì tốt hơn, nếu không phải là bất đắc dĩ, cô cho rằng tôi sẽ cùng người đàn ông đã từng chà đạp mình ở chung một chỗ cùng với nhau nữa hay sao?" Dụ Thiên Tuyết nói có phần kích động, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng, bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục nói: "Còn hiện tại, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, giữa tôi và anh ta không có gì cả."
Sắc mặt La Tình Uyển trở nên hơi ủ dột, có một chút thống khổ khó nén.
Cô ta cố gắng che giấu nỗi thống khổ kia, nhẹ nhàng nở một nụ cười, hỏi: "Ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy các người hôn nhau, cũng là không có gì?"
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, vẫy vẫy đầu, bất ngờ nói: "Tôi không biết, anh ta bệnh thần kinh, tôi cũng không biết anh ta muốn làm gì ….." Ánh mắt trong trẻo nhìn La Tình Uyển, nói: "Cô có thắc mắc gì tại sao không đi hỏi anh ta? Cô là vợ chưa cưới của anh ta, cô ….."
"Cô muốn nói tại sao tôi không trông nom tốt người đàn ông của mình phải không?" La Tình Uyển cắt đứt lời nói của cô.
Dụ Thiên Tuyết hơi cau mày, quả thật trong lòng có nghi ngờ như thế.
"Tôi cũng muốn giữ kỹ anh ấy, cũng muốn để cho anh ấy cảm thấy tôi thật sự rất thích anh ấy, nhưng tôi không có biện pháp nào, năm năm nay, tôi tưởng là mình đã có thể làm cho anh ấy cảm động, ngày kết hôn của chúng tôi cũng đã thương lượng xong, quyết định tổ chức vào cuối năm, chỉ còn chờ một cái gật đầu của anh ấy, thế nhưng Dụ Thiên Tuyết, tại sao cô lại xuất hiện?" Trong mắt La Tình Uyển có chút lóng lánh, run giọng hỏi: "Sự xuất hiện của cô có ý nghĩa gì? Chính cô có biết không?"
Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết mờ mịt sương mù, ném bỏ sự mê mang nghiêm túc nói: "Tôi cũng không muốn dây dưa với anh ta, tôi đã rất cực lực tránh né, nếu đổi lại là cô, cô có muốn dây dưa cùng một người đàn ông đã triệt để thương tổn cô hết lần này tới khác không?!" 
"Nhưng các người đã dây dưa!" Ánh mắt La Tình Uyển lộ vẻ nghiêm túc hơn: "Không phải cô rất cao ngạo sao? Không phải cô là một người độc lập sao? Không phải muốn bảo vệ con trai của cô sao? Vậy cô trở về làm gì! Ở nước ngoài cô có thể sống sống thật tốt để con trai của cô có được sự giáo dục tốt nhất, cô cách xa thật xa nơi này không được sao? Là cô tự mình hướng vào họng súng!"
Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, cắn môi thật chặt suýt nữa cắn môi mình chảy máu, ánh mắt run rẩy, đột nhiên đứng lên nói: "La tiểu thư, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng xin cô không nên dùng logic của cô tới suy đoán suy nghĩ của tôi được không?! Tôi không muốn trở lại nơi đây, một chút xíu cũng không muốn! Nhưng em gái của tôi vẫn còn ở nơi này, đó là thân nhân duy nhất của tôi! Cô có người nhà có bạn bè, có hôn nhân hoàn mỹ, tôi cũng có thể tự mình mang theo con trai sống ở đất khách quê người cả đời không có vấn đề gì! Nhưng tôi không thể không có em gái của tôi, tôi không thể để cho con bé sau khi học thành tài về nước lại không có nhà cũng không có người thân, năm năm trước, nếu không phải vì con bé tôi cũng không có nửa điểm quan hệ cùng Nam Cung Kình Hiên! Anh ta nằm mơ!"
Một giọt nước mắt hoảng hốt rớt trên bàn, Dụ Thiên Tuyết đã hết sức nhẫn nại để giải thích nhưng vẫn nhịn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt khẽ thở hổn hển, cũng không muốn nói thêm bất cứ gì nữa, lau sạch nước mắt cầm túi xách của mình lên: "Tôi không cần phải giải thích với cô nhiều như vậy, tóm lại, có gì thì cô hãy đi hỏi anh ta, tôi cũng hận không thể bỏ rơi anh ta, cô giúp tôi một tay đi!"
"——!" Hô hấp của La Tình Uyển căng thẳng, vội vàng đưa tay đè tay cô lại, ngăn cản cô rời đi.
"Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện này, cô đừng kích động." La Tình Uyển nhẹ giọng nói, trong lòng có chút rối loạn.
Trọng điểm cuộc nói chuyện rõ ràng không phải là điều này! Hiện tại La Tình Uyển mới có cảm giác vô lực thật sự, thì ra tất cả ngọn nguồn đều ở trên người Nam Cung Kình Hiên, người phụ nữ trước mắt này, cô ta nói không hận cô là giả, cô ta hận muốn chết! Nhưng nguyên nhân căn bản không ở trên người cô! Nếu cô vẫn còn ở trong tầm mắt của Nam Cung Kình Hiên, khẳng định là Nam Cung Kình Hiên sẽ u mê không tỉnh ngộ!
"Tôi muốn cùng cô nói về con trai của cô, tôi biết bác trai đã từng đi tìm cô, chắc hẳn cô cũng có một chút áp lực, tôi có thể giúp cô." La Tình Uyển nhìn chằm chằm vào cô, nói.
Dụ Thiên Tuyết khẽ cắn răng tiếp tục ngồi xuống, muốn nghe cô ta nói xong thì lập tức đi ngay.
"Tôi biết cô mang theo đứa nhỏ nhiều năm như vậy cuộc sống cũng không dễ dàng gì, nếu thằng bé cứ như thế bị cướp đi cô cũng không muốn, phải hay không?" La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi nói tiếp: "Tôi nói rồi, tôi có thể cho cô một khoản tiền, thậm chí cô có thể đưa ra một cái giá, chờ sau khi cô tìm được em gái thì hi vọng cô hãy mang theo con trai rời đi, không phải cô rất ghét Kình Hiên sao? Cô cũng có thể rời khỏi anh ấy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết giống như hoa cỏ sau cơn mưa, thanh thấu xinh đẹp, lại lộ ra tâm trạng hoảng loạn không thể che giấu.
Thế nào mà dường như chỉ là trong phút chốc, tất cả mọi người đều bức cô tới cực điểm?
Một người đang liều mạng tranh đoạt con trai của cô, một người đang kêu cô mau chóng dẫn con trai trốn chạy nơi đất khách quê người, bên cạnh Nam Cung Kình Hiên người nào cũng đều có mục đích, căn bản không có ai quan tâm cô và con trai của cô rốt cuộc đã trải qua cuộc sống như thế nào, mẹ con cô chỉ muốn một cuộc sống không tranh quyền đoạt thế an ổn bình thản.
Không một ai quan tâm.
Cô nhớ tới câu nói kia của Nam Cung Kình Hiên, anh cam đoan dưới tình huống không có sự đồng ý của cô sẽ không để cho Tiểu Ảnh đi tới nhà Nam Cung, cô có nên tin tưởng anh không? Rốt cuộc cô nên tin ai đây?
"Thật xin lỗi, tôi có chút hỗn loạn, cô để tôi suy nghĩ một chút." Dụ Thiên Tuyết khàn giọng nói.
La Tình Uyển ngẩn ra, rút tay về, nhàn nhạt nở nụ cười: "Hay là cô không muốn rời đi, cô muốn ở lại nơi này tiếp tục giành đàn ông với tôi sao?"
Dụ Thiên Tuyết từ chối cho ý kiến, cũng không muốn để ý tới loại phụ nữ nữ này, tùy tiện cô ta nghĩ sao cũng được.
"A, tôi quên, thật ra thì cô còn có một con đường khác, chính là kết hôn cùng với Bùi Vũ Triết, trở thành Bùi phu nhân chân chính, vậy thì hoàn toàn có thể tránh khỏi sự quấy rầy của nhà Nam Cung, nhưng cũng chưa chắc, bọn họ có thể quấy rầy con trai của cô, nhưng theo tình huống trước mắt, cô cũng không muốn ở chung một chỗ cùng Bùi Vũ Triết, đúng không?" La Tình Uyển nhẹ giọng nói.
Dụ Thiên Tuyết hơi cau mày: "Chúng tôi chỉ là bạn bè."
"Vậy cũng tốt, suy tính điều kiện của tôi thử xem, tôi sẽ trợ giúp cho cô tất cả, giúp cô rời đi, làm cho mọi người tìm không được cô, cô thấy sao?" La Tình Uyển nhẹ giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng như có như không, phiêu tán trong không khí.
Rời khỏi anh, để anh không bao giờ tìm được mẹ con cô nữa.
Như vậy, có được không?
Dụ Thiên Tuyết rùng mình một cái, cô nghĩ nếu Nam Cung Kình Hiên mà biết tin này thì sẽ nóng nảy dữ dội đến mức muốn ngũ mã phanh thây cô mới đúng.
"Năm năm rồi, vì cái gì mà các người không kết hôn?" Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết nhớ tới, mở miệng hỏi.
Ban đầu, lúc cô muốn trở về cũng đã suy tính rất lâu, người đàn ông này, khẳng định đã kết hôn rồi, nói không chừng cũng đã có con cái nên căn bản là không quá đề phòng, nhưng tại sao anh lại chưa kết hôn?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tình Uyển tái đi, bất đắc dĩ cười: "Còn không phải là bởi vì cô?"
"….." Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc: "Bởi vì áy náy với tôi sao? Trong lòng anh ta có cảm giác tội lỗi nên không muốn kết hôn?"
Sắc mặt La Tình Uyển càng lúc càng tái nhợt, cũng không giải thích, cô ta còn chưa ti tiện đến mức ở trước mặt tình địch của mình mở miệng nói cho người đó biết ‘Kình Hiên nói anh ấy yêu cô’, những lời này, cô ta thật sự không thể ti tiện như thế.
Mà theo cách nhìn của Dụ Thiên Tuyết, quả thật là đầu óc của người đàn ông này bị cháy hỏng rồi!
"Tôi cho là anh ta máu lạnh đến mức ngay cả bản thân cũng nhất định hủy diệt, bản thân anh ta chính là một kẻ tuyệt tình tàn nhẫn, sao anh ta có thể có tình thương, có tình cảm!" Dụ Thiên Tuyết cau mày, tự nhủ. 
La Tình Uyển ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Dụ tiểu thư, xin cô hiểu rõ một điều, đừng ở trước mặt tôi nói vị hôn phu của tôi có bao nhiêu không tốt, anh ấy chỉ  vô tình máu lạnh đối với cô,  trong lòng tôi anh ấy rất hoàn mỹ."
Đôi mắt trong suốt  của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ người đàn ông này còn có một mặt sức quyến rũ mà mình không phát hiện ra?
"Ban đầu chúng tôi ở nước ngoài học đại học cùng nhau, anh ấy rất ưu tú, vô cùng ưu tú, cô không biết anh ấy có có bao nhiêu chói mắt, cô cũng không biết đã từng có bao nhiêu phụ nữ vây lượn bên cạnh anh ấy, nhưng ai anh ấy cũng không nhìn, anh ấy chỉ nói chuyện giao du cùng với một mình tôi, cùng nhau vượt qua nhiều năm như vậy, anh ấy ở trong lòng tôi vẫn rất hoàn mỹ, cho dù sau này anh ấy thay đổi như thế nào, bởi vì tôi yêu, cho nên, dù anh ấy yêu người khác tôi đều có thể bao dung, cô có hiểu không?" La Tình Uyển đắm chìm trong hồi ức, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mê say.
Dụ Thiên Tuyết khó có thể tưởng tượng được, Nam Cung Kình Hiên mà La Tình Uyển nói là bộ dáng gì.
Cô lắc đầu, cảm thấy mình không thể hiểu được.
"Cân nhắc lời tôi nói một chút, trước khi bác trai thật sự hành động hãy trả lời tôi chắc chắn —— cô nên biết thực lực chân chính của nhà Nam Cung, nếu bác ấy kiên quyết tranh giành cô không có biện pháp nào, có lẽ bác ấy sẽ cho cô một số tiền lớn, đây là đã nhân từ với cô, cố gắng đừng để ngay cả điểm nhân từ này bác ấy cũng không cho cô." La Tình Uyển tốt bụng cảnh cáo.
Dụ Thiên Tuyết nâng hàng lông mi ướt rượt lên, kiên định nói: "Tôi sẽ không để cho ông ta cướp đi con trai của tôi, tuyệt đối sẽ không."
La Tình Uyển cười yếu ớt.
"Cô yêu Kình Hiên sao?" Cô ta hỏi một câu.
Dụ Thiên Tuyết sửng sốt ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn mê mang lộ ra mấy phần thống khổ, nhớ lại tình tiết trầm bổng phập phồng ngày trước, còn có gương mặt mị hoặc tuấn dật kia của Nam Cung Kình Hiên, lời anh nói vẫn còn quanh quẩn đâu đây, tốt-xấu, trong đầu cô rối thành một nùi.
Lắc lắc đầu, từ trong mê loạn cô khó khăn khạc ra mấy chữ: "Tôi không thương."
La Tình Uyển gật đầu một cái: "Rất tốt, tôi hi vọng cô có thể vĩnh viễn không yêu."
*****
Cùng dì Bùi ăn cơm xong, Bùi Vũ Triết đưa mẹ con cô về chỗ ở.
Bóng đêm hơi thâm trầm, Tiểu Ảnh dài dòng ngồi ở trong áo khoác của Dụ Thiên Tuyết, vừa xuống xe đã lôi kéo tay dì Bùi sôi nổi đi lên lầu, Dụ Thiên Tuyết xuống xe theo sau, không để ý đến người đàn ông phía sau, trực tiếp đi lên lầu.
"Thiên Tuyết." Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng kêu một tiếng, vội vàng đuổi theo cô.
"Hoan nghênh anh đến nhà tôi ngồi một chút, nhưng vẫn giống như lần trước không có gì thay đổi, anh rộng lượng bỏ qua." Nụ cười của Dụ Thiên Tuyết ấm áp nhưng xa cách, giờ phút này ở trong lòng cô, Bùi Vũ Triết không còn đơn giản là bệnh nhân, là người bạn đã từng dựa vào nhau để tồn tại, mà đã trở thành một loại quan hệ quỷ dị.
Bùi Vũ Triết khe khẽ thở dài: "Tin tức kia, anh rất xin lỗi."
"Anh không cảm thấy gần đây anh đã nói xin lỗi rất nhiều sao? Tại sao vẫn muốn làm chuyện có lỗi với tôi?" Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Giữa chúng ta vốn không có phức tạp như thế, Vũ Triết, là do anh một mực có ý đồ làm cho mọi chuyện phức tạp lên."
"Anh chỉ là muốn thử dò xét phản ứng của em, không ngờ lại sôi nổi như vậy." Bùi Vũ Triết thản nhiên nói, chậm chạp mà rõ ràng: "Anh cho đây là phương thức tốt nhất để bảo vệ em và thằng bé, đối với ….. nhà Nam Cung, một cô gái yếu đuối như em thì không có biện pháp nào chống lại, dù Tiểu Ảnh thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
Dụ Thiên Tuyết thoáng ngẩn ra, rốt cuộc đã hiểu ý của anh, ngay sau đó cô cười cười. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
A, thật đúng là tốt, hình như toàn thế giới đều đang suy nghĩ cho mẹ con cô, Nam Cung Ngạo nói sợ con trai của cô đi theo một người mẹ mồ côi sẽ chịu uất ức, La Tình Uyển sợ cô đoạt đi người đàn ông thuộc về cô ta, Bùi Vũ Triết là sợ mẹ con cô không có cách nào tự vệ —— Dụ Thiên Tuyết cô bị nhiều người quan tâm như thế, có nên cảm thấy may mắn hay không?
Cô không nói lời nào, lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Nếu như cảm thấy không thoải mái, anh sẽ nói rõ ràng cùng với truyền thông, bất cứ chuyện gì em không muốn cứ nói cho anh biết, anh có thể đền bù.” Bùi Vũ Triết đã nhận thấy được sự xa lánh của cô tối nay, ngay lúc cô mở cửa lập tức nhẹ giọng nói.
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, bóng đen trước mắt chợt lóe một cái, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông này đã đi vào.
Đêm đã khuya, dì Bùi chơi trò chơi cùng với Tiểu Ảnh một hồi, Bùi Vũ Triết và Dụ Thiên Tuyết ngồi nói chuyện phiếm ở phòng khách, bọn họ tán gẫu về những ngày trị liệu ở nước Mĩ, chứng uất ức chữa khỏi không có nghĩa là trí nhớ bị xóa bỏ, Bùi Vũ Triết vẫn nhớ rõ mỗi một lần mất khống chế cùng triệu chứng của mình, nói xong thì khóe miệng liền nở nụ cười yếu ớt, những ngày kia, thật sự rất khó khăn nhưng cũng có vui vẻ.
"Nếu như anh vẫn còn là bệnh nhân thì tốt rồi, trong lòng sẽ không phức tạp như thế." Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, bỗng nhiên lờ mà lờ mờ nói: “Anh vẫn như xưa thì đâu có rối rắm, ít nhất tôi sẽ không như bây giờ, trong lòng không nắm chắc, rõ ràng đã sinh sống cùng nhau năm năm lại phải đề phòng thế này, tôi cũng rất không thoải mái."
Hết chương 152
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.