Một vở kịch ầm ĩ cứ như vậy mà kết thúc, không có cách nào, Dụ Thiên Tuyết không thể làm gì khác hơn là tiến lên dỗ dành Trình Lan Y, cũng không dễ dàng mới dụ dỗ được cô bé lên xe của Nam Cung Kình Hiên, để Nam Cung Kình Hiên chở cô bé về, bóng đêm cũng đã hơi về khuya, Trình Lan Y ngồi ở ghế cạnh tài xế thút tha thút thít, người đàn ông cao lớn rắn rỏi đứng ở cửa xe, ngay khi Dụ Thiên Tuyết đứng dậy trong nháy mắt vững vàng bắt được tay cô.
"Nam Cung Kình Hiên, anh buông ra!" Dụ Thiên Tuyết giãy giụa lui về phía sau một bước, chỉ có điều giãy không thoát được anh.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên thâm thúy nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên dùng sức kéo cô tới trước mặt mình, nói thật nhỏ: "Cho tới bây giờ, anh cũng không muốn lại dùng thủ đoạn đặc thù đối với em, nhưng kia là con trai của anh, vĩnh viễn cũng đừng mong anh buông con ra."
"Anh bệnh thần kinh phải không? Tôi nói rồi đó không phải là con của anh, anh muốn có con thì để La Tình Uyển sinh cho anh! Anh dây dưa với tôi làm cái gì!" Dụ Thiên Tuyết bỏ qua giãy giụa, đôi mắt đẹp tràn đầy sự phẫn nộ nhìn anh chằm chằm.mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Nam Cung Kình Hiên không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, lạnh lùng buông cô ra.
La Tình Uyển.
Người phụ nữ kia, đích thật là từ lúc vừa mới bắt đầu anh đã xác định muốn cùng nhau sống cả một đời.
Nhưng mà tại sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536780/chuong-130-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.