"Khụ…..." Tiểu Ảnh ói đến sắc mặt cũng trắng bệch, bàn tay nhỏ bé hung hăng nắm cánh tay của Nam Cung Kình Hiên, ho khan dữ dội.
"Tiểu Ảnh…..." Dụ Thiên Tuyết đau lòng đến mức hai mắt đã rưng rưng lệ, vỗ nhè nhẹ lưng của cậu bé, mở nắp chai nước suối đặt vào trong bàn tay nhỏ để cậu bé súc miệng, nhân viên làm việc gần đó cũng đã chạy tới dò hỏi: "Bạn nhỏ không sao chứ?"
"Xin lỗi, do anh không biết thân thể thằng bé không tốt thế này, anh không nên hồ đồ để cho Y Y mang theo thằng bé chơi trò này." Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên tái mét, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, ánh mắt thâm thúy mang theo sự áy náy nhìn Dụ Thiên Tuyết.
"Không phải thân thể Tiểu Ảnh không khỏe….." Tiểu Ảnh ở trong ngực anh suy yếu nói, ánh mắt trong suốt lại lấp lánh sáng: "Chẳng qua là do cái đó di chuyển quá nhanh Tiểu Ảnh có chút choáng váng, thân thể Tiểu Ảnh rất khỏe mạnh!"
Đôi mắt đen của Nam Cung Kình Hiên càng sâu càng nồng đậm hơn, lòng dạ của Dụ Thiên Tuyết lại như lửa đốt, muốn cưỡng ép nhận lấy con trai từ trong ngực anh: "Không cần anh quan tâm, tôi nói rồi Tiểu Ảnh không thích hợp chơi loại trò chơi này, tôi đã cầu xin rồi mà các người còn dẫn theo thằng bé như thế!"
Khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên lại mạnh mẽ chậm rãi buộc chặt không chịu buông ra, nói thật nhỏ: "Thân thể thằng bé hẳn là không phải ngày một ngày hai như vậy, hay chúng ta đi bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536777/chuong-129-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.