Đôi mắt to tròn còn tràn đầy nước mắt của Trình Lan Y vụt sáng, mím môi không khóc ra tiếng, cũng không nói lời nào nữa.
La Tình Uyển lẳng lặng chờ đợi mấy giây, sợ Nam Cung Dạ Hi lại bắt đầu phát giận, không thể làm gì khác hơn đành phải kéo bàn tay nhỏ bé của Trình Lan Y qua, thử dò xét hỏi: "Y Y, tại sao bạn nhỏ không cho cháu mượn?"
Trình Lan Y cắn môi, tính tình luôn kiêu ngạo ngang ngược cũng không dám ở trong ngực của cậu la lối om sòm, thế nhưng mỗi lần gặp phải loại sự tình này thì nhất định không nói lời nào, giống như biết chắc chắn là người lớn sẽ không thể làm gì cô bé, cho nên càng lúc càng ra vẻ ấm ức, chính là không nói lời nào!
La Tình Uyển lẳng lặng đợi mấy giây mà cô bé cũng không có phản ứng, ánh mắt trong suốt nhìn thoáng qua Nam Cung Kình Hiên, có phần bất lực.
Nam Cung Kình Hiên nâng hàng mi dày rậm lên, cũng không cưng chiều cô bé nữa, vỗ vỗ đầu cô bé nói: "Ngày mai đến trường nhìn xem, bây giờ đi theo mẹ cháu về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai tiếp tục đi học."
Trình Lan Y bị thả xuống đất, mắt thấy dáng vẻ hung thần ác sát của mẹ muốn tiến tới gần, giọng thanh thúy nói: "Y Y không muốn đi học! ngày mai Y Y không cần đi học á!"
"Trình Lan Y, con lại náo loạn phải hay không? Mỗi lần cãi cọ hay đánh lộn không lại người ta con liền làm đà điểu, con vừa mới khóc đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536774/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.