Ngoài cửa, còi xe cảnh sát cũng đồng thời vang lên.
Một sự hỗn loạn rối rắm.
Thời điểm cảnh sát nghiêm túc nện bước chân đi tới, nhìn thấy giống như là một dòng họ lớn đang đứng vây quanh bên trong phòng khách, ngay cả phòng khách to như thế cũng có hơi chật chội.
“Chuyện gì xảy ra? Người nào báo cảnh sát? Đứa nhỏ kia đâu? Hả?” Vẻ mặt cảnh sát nghiêm trang, tìm kiếm bốn phía.
“Chú, là cháu báo cảnh sát!” Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên nói.
Dụ Thiên Tuyết kéo tay Tiểu Ảnh, ổn định cảm xúc một chút, đại khái có hiểu là Tiểu Ảnh đã ở chỗ này báo cảnh sát, hàng mi thật dài hơi rung động, đứng dậy kéo con trai vào trong lồng ngực của mình, quay đầu nói: “Anh cảnh sát, cám ơn các anh đã có thể chạy tới, cho dù con trai của tôi không báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ báo, xin anh điều tra một chút, tôi thấy không sai đây chính là bắt cóc.”
Lời của cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt có logic rõ ràng, đôi mắt cô cũng thanh lãnh như băng.
“Bắt cóc?” Cảnh sát vuốt ve đầu Tiểu Ảnh một cái, cau mày nói: “Người nào bắt cóc?”
“Bọn họ!” Tiểu Ảnh không chút lưu tình giơ tay chỉ về phía Nam Cung Ngạo, còn có một đám hộ vệ bên cạnh ông ta: “Bọn họ dùng thuốc mê đối phó cháu đấy, chính là ông ấy!”
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo trở nên rất khó coi.
Cảnh sát nhíu mày liếc mắt nhìn, biết gia tộc Nam Cung danh tiếng bọn họ không chọc nổi, nhưng vẫn muốn chiếu theo lệ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536768/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.