Ba ngày sau đó, rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng sửa sang thỏa đáng thủ tục nhập học cho Tiểu Ảnh, chuẩn bị bắt tay tìm việc làm.
“Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy con cần bắt đầu từ lớp một tiểu học sao?” Khóe miệng Tiểu Ảnh hơi giật giật nhìn cái bản đen có dán một đống hoa hồng nhỏ trên đó, vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ.
“Nếu không thì sao đây? Bạn nhỏ Dụ Thiên Ảnh, con cảm thấy con có khả năng nhảy lên lớp mấy?” Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn cậu bé, đôi mắt trong suốt như muốn nói hai chữ ‘Đương nhiên.’
Kỳ thực không phải cô thật sự muốn Tiểu Ảnh bắt đầu học từ lớp một, chẳng qua là để cho cậu bé cảm thụ một chút không khí trường học mà thôi, đứa bé này có thói quen tự học, lúc ba tuổi thì chữ Hán và toán số học đơn giản cũng đã không làm khó được cậu bé, cậu bé yêu thích tìm hiểu về phương diện mạng lưới điện tử gì đó, đèn đóm trong nhà bất kể lớn hay nhỏ đều đã từng bị cậu bé phá hư rồi lại phá hư, có trời mới biết làm sao cậu bé làm được, lần đầu tiên, khi Dụ Thiên Tuyết nhìn thấy con trai tiếp xúc với điện thì sợ tới mức mặt trắng bệch, thề không bao giờ để một đứa bé nhỏ như vậy đụng tới những thứ kia, nhưng mà không có cách nào, đến thượng đế cũng không ngăn cản được khát vọng của cậu bé đối với mấy này.
Nhưng mà, một đứa bé đang ở thời kỳ phát triển cũng là thời kỳ tạo thành tính cách và phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536764/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.