Nước đá lạnh như băng xoa xoa trên mặt, bớt sưng và làm dịu đau rát, Dụ Thiên Tuyết trầm ngâm liếc nhìn chai thuốc trên bàn mà Nam Cung Kình Hiên đưa tới, vẫn quật cường chỉ lấy nước đá chườm lên mặt không thèm để ý tới một chút nào.
Cô luôn không thích nhận ân huệ của người khác, lại càng không có thói quen bị người ta tát cho một cái rồi lại cho nếm vị ngọt mứt táo.
Hiện tại, đây chính là cách làm ghê tởm của nhà Nam Cung.
Rất nhanh đến hết giờ làm việc, người trong tầng lầu rối rít đứng dậy rời đi, rốt cuộc cửa phòng hội nghị khẩn cấp trên tầng cao cũng mở ra, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi đi ra ngoài, thời điểm nhìn thấy bóng dáng nhỏ yếu của Dụ Thiên Tuyết ngồi trước bàn làm việc thì trong lòng khẽ rung động, lúc này anh mới phát hiện ra là cô thích mặc áo sơ mi màu sáng, khuôn mặt thanh thấu không hề trang điểm, thỉnh thoảng trang điểm nhàn nhạt liền sáng rực chói mắt, sống lưng thẳng tắp khiến người ta muốn ôm cô vào trong ngực không để cho cô một mình chống đỡ mệt mỏi như vậy.
“Còn chưa làm xong?” Nam Cung Kình Hiên đi tới cau mày hỏi.
“Tự tôi ở chỗ này làm cho xong, anh về trước đi. Dụ Thiên Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
Nam Cung Kình Hiên cau mày càng chặt hơn, cười lạnh lấy cây viết trong tay cô ra, vuốt vuốt mái tóc của cô: “Cô gái ngốc, em quên tôi là ông chủ à? Tôi nói em không cần làm thì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536736/chuong-96-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.