Khát vọng nồng liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, Nam Cung Kình Hiên lại đè ép lên người cô, hôn cho đến khi cô thở không nổi.
Dụ Thiên Tuyết thống khổ than nhỏ một tiếng, suy yếu mở đôi mắt ướt nhẹp ra mê mang nhìn anh, lại run rẩy mãnh liệt dời ánh mắt, giọng nói khàn đặc tràn đầy sợ hãi: “Lại là anh.....Đủ chưa.....Nam Cung Kình Hiên, anh khi dễ tôi đủ chưa.....”
Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, trái tim bị níu chặt lần nữa, ôm chặt thắt lưng của cô để cho cô dán sát với mình hơn, lạnh lùng nói khẽ: “Vĩnh viễn không đủ! Cô loại bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu đi!”
Hai hàng mày thanh mảnh của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau lại, thống khổ và ủy khuất, u buồn nhắm lại đôi mắt như cánh bướm, cô nỉ non: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi anh.....”
Khóe mắt thậm chí đã rơi lệ, Nam Cung Kình Hiên đưa tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hôn khô những giọt nước mắt tủi hờn, đầu lưỡi quét qua hàng mi đang run rẩy, tràn đầy yêu thương: “Cô không thể nào thoát khỏi tôi.....Ngoan ngoãn mà tiếp nhận thôi.....”
Hồi lâu sau Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngủ say trong sự triền miên ôn nhu của anh, Nam Cung Kình Hiên cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, bởi vì hương vị ngọt ngào của cô mà vô cùng thỏa mãn, ôm cô vào lòng che chở rồi trầm trầm rơi vào mộng đẹp.
*****
Dụ Thiên Tuyết không cách nào thừa nhận sự thật mình tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, da thịt lại còn tiếp xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536713/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.