Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhíu mày chặt hơn, không nói được lời nào, chỉ biết nốc rượu liên tục, vốn là đã uống rất nhiều ở tiệc xã giao, giờ đây lại như đổ thêm dầu vào lửa đang cháy, những ngón tay thon dài siết chặt ly rượu, xoa mi tâm hồi lâu cũng không thể xua tan phiền muộn trong lòng, trong đầu đều là hình ảnh đêm khuya ngày hôm qua, Dụ Thiên Tuyết chìm trong men say mông lung bị anh ném lên ghế sau xe cuộn mình ngủ, thời điểm anh hôn cô, cô vẫn chìm trong giấc ngủ nên rất ngoan ngoãn nhu thuận, trầm thấp rên khe khẽ, so với lúc thanh tỉnh cô đáng yêu hơn rất nhiều!
“Chết tiệt…..” Nam Cung Kình Hiên bắt đầu hoảng hốt, trong đôi mắt thâm thúy bùng cháy lửa dục: “Dụ Thiên Tuyết, cô chết ở nơi nào!”
“Muốn biết thì phải đi tìm, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.” Lạc Phàm Vũ nheo mắt nhìn anh, cười như không cười: “Hoặc là cậu nhượng bộ một chút, nếu Thiên Tuyết đã khiến cho cậu chán ghét như vậy không bằng nhường cho mình, ừm? Cô gái này, mình thích…..”
“Cậu tốt nhất ngậm miệng lại cho mình…..” Ánh mắt rét lạnh của Nam Cung Kình Hiên quét tới: “Mình không có đủ kiên nhẫn đùa giỡn với cậu, còn dám nói mình nhường cô ấy thì mình sẽ phế cậu!”
Lạc Phàm Vũ ưu nhã cười rộ lên, nheo mắt lại: “Không có biện pháp, người ta chính là thống hận bộ dáng này của cậu, chẳng lẽ cậu vẫn không cho phép mình nhúng tay?”
“Mình cho cậu mượn mười lá gan!” Nam Cung Kình Hiên khinh thị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536710/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.