Đây là điểm yếu ớt nhất trong lòng của Dụ Thiên Tuyết, bị một đao đâm vào, đau nhức không thể tả xiết.
Cô vén một vài sợi tóc trên gò má, lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Nam Cung Kình Hiên vừa nhìn bộ dạng của cô vì người đàn ông khác mà lộ vẻ xúc động liền căm tức, hận không thể bóp chết cô, lạnh lùng nhịn xuống, lạnh giọng nói: “Tên khốn kiếp kia đã cho Dạ Hi ăn cổ độc gì? Hả? Khiến cho nó có thể ở trước mặt ba tôi khốn khổ cầu xin, một khi Trình Dĩ Sênh chết nó cũng sẽ đi chết theo, ai dám đụng đến đứa bé trong bụng của nó, nó liền cắn lưỡi tự sát!! Quả thực là được nuông chiều đến coi trời bằng vung!”
Một trận run rẩy đau nhói trong lòng, ngón tay tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết siết chặt dây an toàn trên người, trong mắt ngân ngấn nước mờ mịt thê lương.
Người mà họ gọi là thiên kim nhà Nam Cung, một cô gái được nuông chiều áo cơm không cần lo, cũng có thể vì một người đàn ông như vậy mà tâm huyết phấn đấu quên mình sao? Giữa bọn họ thì ra đã đến mức này ‘Anh chết em cũng không thể sống’, Dụ Thiên Tuyết, nơi này còn có cái gì là của cô?
Nhìn cô kiềm nén nước mắt, Nam Cung Kình Hiên thật sự bị kích thích, trong phút chốc, gương mặt tuấn tú kiêu căng trở nên xanh mét.
“Đau lòng vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên bị lửa giận thiêu đốt, bàn tay hung hăng nắm tóc của cô buộc cô phải ngửa mặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên, anh cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536687/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.