Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được một tin động trời.
“Anh…..Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra một tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh, cảm động cùng kinh ngạc vui mừng phút chốc dâng trào trong lòng: “Cám ơn…..Nam Cung Kình Hiên, thật sự cám ơn anh!”
“Cám ơn tôi làm gì?” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng đứng thẳng người lên, bóng dáng cao ngất to lớn tự nhiên có áp lực uy hiếp, đá cái ghế văng ra chậm rãi đi về phía cô: “Cô có quan hệ thế nào với tôi, muốn tôi giúp cô? Hửm?”
Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới bừng sáng hi vọng của Dụ Thiên Tuyết giờ lại vô cùng thất vọng, cùng một chút oán hận kín đáo.
Cô nên sớm biết, người đàn ông này không có lòng tốt như vậy!
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết đã chuẩn bị tâm lý xong, nghênh đón ánh mắt kiêu căng cương quyết của anh: “Điều kiện là gì, anh nói đi.” Suy nghĩ một chút cô lại nói thêm một câu: “Chỉ cần tôi có thể làm được.”
“A…..” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, cúi người vây cô trong phạm vi khuỷu tay của mình, lạnh giọng giễu cợt: “Dụ Thiên Tuyết, trên người của cô có cái gì đáng giá để tôi ra điều kiện à?”
“Anh…..” Trong mắt Dụ Thiên Tuyết bùng lên lửa giận, quá khứ dây dưa cùng oán hận trào dâng trong lòng, cô run giọng nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh nói cho rõ ràng! Nếu như không phải do anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536685/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.