Bàn tay anh từ từ dời khỏi váy cô, lại hung hăng một lần nữa, ‘Phanh’ một tiếng đẩy thân thể mỏng manh của cô lên trên vách thang máy.
“Á…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, ót cùng sống lưng bị đụng mạnh nên thoáng hoảng hốt một chút.
Thang máy “Đinh” một tiếng đã xuống đến tầng trệt.
Váy bị xé rách làm lòng cô chua xót, hàng mi ướt nhẹp rũ xuống, cô run rẩy sửa sang lại váy áo. Mép váy đã bị rách, cô lấy trên đầu một cái kẹp tóc đơn giản kẹp cố định lại váy, lúc này mới như một con vật nhỏ bị dầm mưa ngẩng đầu nhìn Nam Cung Kình Hiên.
“Anh không cần phách lối, chẳng qua là hiện tại tôi đấu không lại anh, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt!” Một đôi mắt xinh đẹp quật cường nhìn anh, giọng nói trầm bổng du dương rõ ràng từng chữ từng chữ.
Gương mặt tuấn tú xanh mét của Nam Cung Kình Hiên có một chút tức cười, cô gái này, cư nhiên còn mạnh miệng bướng bỉnh như vậy.
Anh thật sự là xem thường sự cứng cỏi của cô!
“Vậy sao?” Anh hơi giận, duỗi bàn tay to nắm mái tóc của cô kéo cô đến trước mặt mình: “Nói tôi nghe thử xem, cô muốn làm thế nào để cho tôi đẹp mặt, hửm?”
“…..” Dụ Thiên Tuyết đau đến nhíu mày, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó làm đau lòng người.
“Anh sẽ bị báo ứng…..Khi dễ người ta như vậy sẽ có báo ứng!” Đặt tay mình lên bàn tay to của anh chậm rãi dùng sức, Dụ Thiên Tuyết vẫn còn lo lắng, giống như một cái đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536675/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.