Trái tim của Dụ Thiên Tuyết đập “Thình thịch’, tiết tấu cũng rối loạn cả lên.
Cô đang nằm mơ sao? Nhìn lầm người rồi đúng không?
Hít thở cũng trở nên nặng nề, cô khó có thể tin, không nhịn được lại liếc nhìn, lần này không sai rồi, bởi vì ánh mắt trong veo của cô đang cùng ánh mắt của anh nhìn thẳng vào nhau.
Nam Cung Kình Hiên!
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt ảo não né tránh, phải gió, cô làm ở đây đã 3 tháng nha! Làm sao mà không biết Lịch Viễn là sản nghiệp của nhà Nam Cung?!
“Thiên Tuyết, cô sao vậy?” Đồng nghiệp hạ thấp giọng hỏi.
Tâm tư của Dụ Thiên Tuyết rối loạn tối sầm, cô cắn môi cúi đầu, chỉ ngóng trông Nam Cung Kình Hiên mau mau đi lên tầng cao họp, lại không ngờ nghe được một giọng nói du dương trầm thấp: “Có tôi ở đây mà cũng có người bàn luận xôn xao sao? Lá gan không nhỏ…..”
Dụ Thiên Tuyết cả kinh, ngước mắt liền thấy Nam Cung Kình Hiên đang xoay người lại, thân hình cao thẳng thon dài, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng, anh nhìn cô cười khẩy: “Để cô ấy đưa tài liệu lên cho tôi!”
Nói xong anh xoay người, lạnh nhạt phóng khoáng bước đi, một đám người theo sát phía sau.
Từ đầu tới cuối quản lý vẫn cúi đầu đổ mồ hôi, đợi đến khi bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên khuất dạng mới đi tới hung hăng trừng mắt nhìn mọi người: “Các người còn đứng đó làm gì? Hả? Không muốn làm nữa phải hay không?”
Trái tim bị co rút mạnh, đôi mắt trong suốt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/265517/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.