Ánh mắt hung ác tàn nhẫn của Nam Cung Kình Hiên trừng trừng nhìn bóng dáng vừa khuất dạng ở cửa phòng bao, lạnh lẽo đến mức khiến người khác toàn thân phát run.
“Cô gái này, đừng chạm vào.” Chốc lát, xác nhận cô đã thoát khỏi phạm vi thế lực của mình, Nam Cung Kình Hiên mới nhìn chằm chằm vào Lạc Phàm Vũ, sắc mặt vẫn không thay đổi phun ra mấy chữ này.
“Cái gì?” Lạc Phàm Vũ có chút kinh ngạc, anh nhìn Nam Cung Kình Hiên thong thả xoay người tránh ra, ưu nhã kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lạnh lùng rút ra một điếu thuốc, dáng người cao ngất kiêu căng có hơi thở khiếp người.
“A.....Mình nói, chuyện gì xảy ra? Cậu biết mình muốn chạm vào cô ấy??” Lạc Phàm Vũ cười cười, cũng cùng đi theo qua.
“Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì mình không nhìn ra được sao?”
“.....!” Lạc Phàm Vũ cau mày.
“Được rồi, mình thừa nhận có chút coi trọng cô gái này, ngày đó mình thấy cô ấy tại tiệc sinh nhật của Dạ Hi, mình còn tưởng rằng cô ấy là thiên kim của nhà nào đó du học ở nước ngoài về, không nghĩ tới cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường mà thôi, ha ha.....” Ngón tay của Lạc Phàm Vũ khẽ vê vê trên mặt bàn, anh nheo nheo đôi mắt ma mị: “Hẳn là phải tranh thủ nắm trên tay mới được.”
Nam Cung Kình Hiên không nói gì, chẳng qua là nhớ tới bộ dáng nhỏ bé vừa quật cường bướng bỉnh vừa cay cú đáo để, anh cười lạnh ‘Hừ” một tiếng.
“Mình bất kể cậu có phải thật sự coi trọng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/265514/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.