Không biết đi bao lâu mới đến nơi được gọi là đường lớn, gương mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, cô đưa tay đón xe, trong đầu suy nghĩ, ngày mai…..Ngày mai nhất định sẽ có hy vọng, phải hay không?
_____ _____ _____
Trong ánh đèn ấm áp, tiếng đàn violon du dương, khiến bên trong phòng ăn xa hoa cao cấp có vẻ cao nhã khác thường.
Nam Cung Kình Hiên đang trên đường đi tới, người phục vụ có quốc tịch châu Âu ân cần mở cửa cho anh, nhìn anh cao ngất trực tiếp bước vào phòng ăn, trong đại sảnh, một người đàn ông mang theo nụ cười tà mị tiến lên đón chào.
“Gọi điện thoại cho cậu đã 2 tiếng rồi, sao bây giờ mới tới đây? Lêu lổng cùng với cô gái nào! Hả?” Lạc Phàm Vũ vừa cười vừa hỏi.
“Gần đây không có hứng thú!” Nam Cung Kình Hiên kéo cà vạt một cái, cau mày nói.
“Bởi vì chuyện của Dạ Hi?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày hỏi, bước theo anh cùng đi tới phòng bao cao cấp.
“Còn có chuyện gì khác nữa sao?”
“Quyền thế của nhà Nam Cung lớn như vậy mà cũng không có biện pháp tra ra được vị trí của 2 người họ, thật đúng là khiến mình kinh ngạc, ha ha!” Lạc Phàm Vũ đùa cợt cười rộ lên.
Nam Cung Kình Hiên cũng nở nụ cười âm lãnh như băng, nhớ tới gương mặt của Trình Dĩ Sênh đêm hôm đó, bàn tay của anh chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, tên tiểu tử kia, tốt nhất nên cầu nguyện đừng có rơi vào trong tay anh.
“Muốn ăn chút gì không?” Lạc Phàm Vũ vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/265508/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.