Chương trước
Chương sau
Bộ dạng đau khổ nhưng vẫn cố chịu đựng của Ninh Tuyết Lạc càng khiến Trang Linh Ngọc đau lòng: "Tuyết Lạc ngoan, đừng buồn, chỉ là một công ty thời trang thôi mà! Không có thì thôi, đằng nào cũng chẳng phải chuyện to tát gì! Bây giờ, chuyện quan trọng nhất con cần làm đó là phải chăm lo cơ thể mình cho tốt, sinh đứa bé ra rồi thì mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu!"
Ninh Diệu Hoa cũng phụ họa nói: "Mẹ con nói không sai, cái gì cũng không quan trọng bằng đứa bé."
Đây chính là mấu chốt để cô ta có thể đứng vững gót chân ở Tô gia, có Tô gia giúp đỡ thì sau này cô ta muốn mở mấy cái công ty nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trang Linh Ngọc với Ninh Diệu Hoa đang an ủi con gái thì đột nhiên có một bà vú lạ mặt cẩn thận bưng một bát canh từ trong bếp ra: "Phu nhân, bà về rồi, cũng đúng lúc canh dưỡng thai đã nấu xong, bà mau uống đi cho nóng!"
Canh dưỡng thai...
Ninh Tuyết Lạc đang làm bộ nghe vậy thì vẻ mặt cũng cứng đờ.
Cô ta có nghe lầm không? Vừa nãy bà già kia nói... canh dưỡng thai? Cho phu nhân?
Bà vú đi tới gần mới phát hiện ra trên ghế ngoại trừ Trang Linh Ngọc ra thì còn một người nữa, bà ta cười nói: "Đây chắc là Đại tiểu thư rồi! Quả nhiên là đẹp và có khí chất y như phu nhân! Nghe nói Đại tiểu thư cũng đang mang thai, vừa hay tôi nấu cũng nhiều nên Đại tiểu thư cũng uống một bát đi!"
Ninh Tuyết Lạc ngây ngốc ngồi đờ ra đó, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra: "Mẹ, đây là..."
Trang Linh Ngọc không ngờ bà vú lại đột nhiên đi ra, lại còn đúng lúc Ninh Tuyết Lạc đang ở nên theo bản năng sờ bụng một cái rồi xấu hổ cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào.
Ninh Diệu Hoa ở bên cạnh cũng có chút mất tự nhiên, ông ta ho nhẹ một tiếng rồi mới hạnh phúc nói: "Tuyết Lạc, đây là hộ lí chăm sóc dinh dưỡng cho phụ nữ có thai mà ba mời tới, mẹ con... mang thai..."
"Cái gì???"
Lời của Ninh Diệu Hoa chẳng khác nào một tiếng sấm bổ thẳng xuống đầu Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Tuyết Lạc nhận ra mình phản ứng hơi quá khích nên vội vàng ổn định tình cảm lại, vẻ mặt cũng chuyển thành vẻ kinh ngạc vì bất ngờ: "Ba, ba mới... mới nói gì? Mẹ... mang thai?"
Ninh Diệu Hoa cầm lấy tay Trang Linh Ngọc kích động nói: "Đúng thế! Tuyết Lạc, con cũng biết mẹ con có chút vấn đề mà vẫn không thể mang thai được nữa, đây cũng sự tiếc nuối từ trước tới giờ của ba và mẹ! Thật ra thì, hơn một năm trước ba với mẹ vẫn luôn cố gắng tìm người mang thai hộ, nhưng vẫn chẳng thể thành công! Vốn ba mẹ cũng đã hết hy vọng, ai ngờ được mẹ con đột nhiên mang thai!"
Nói tới đây, sự kích động của Ninh Diệu Hoa khó mà che giấu nổi, cả người Trang Linh Ngọc cũng mang vẻ hạnh phúc.
Còn Ninh Tuyết Lạc thì đầu óc trống rỗng nhưng ngay sau đó cơn giận dữ lập tức xâm chiếm lấy cô ta!
Trang Linh Ngọc mang thai! Vào thời điểm này mà Trang Linh Ngọc lại mang thai!!!
Ninh Diệu Hoa cũng chỉ nghĩ Ninh Tuyết Lạc quá bất ngờ chứ cũng không để ý đến vẻ âm trầm trên mặt cô ta, ông ta vẫn đang chìm trong hạnh phúc và sung sướng: "Khoảng thời gian này con luôn quá bận rộn cho nên ba mẹ vẫn chưa kịp thông báo với con cái tin tốt này! Tuyết lạc, quả nhiên con chính là Phúc Tinh của Ninh gia chúng ta, bây giờ Ninh gia đúng là song hỷ lâm môn!"
Ha, song hỷ lâm môn*!
*Song hỉ lâm môn: cùng một lúc có cả hai việc vui.
Hay cho một câu song hỷ lâm môn!
Lục phủ ngũ tạng của Ninh Tuyết Lạc hiện tại y như bị thêu trong lửa giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.