Chương trước
Chương sau
"Hãy mở cửa trái tim em
Em không cần đấu tranh trong bóng tối này, trong đêm nhạc của bóng tối này…
Hãy nhắm hai mắt lại, đi tới một thế giới mới tràn ngập sự ma quái…"
Cuối cùng, Christine được tiếng ca dẫn dắt mà đẩy cánh cửa dẫn tới vương quốc bóng tối kia ra!
Cùng lúc đó, sự tò mò của người xem cũng đã được đẩy lên đỉnh điểm. Nhưng đúng vào lúc này, Christine lại đột nhiên ngất đi trong tiếng ca tuyệt diệu.
Trong nháy mắt khán giả đang chờ đợi, một bóng ma màu đen hiện lên, Christine đã rơi vào một lồng ngực...
Áo đuôi tôm phong cách Trung cổ, áo choàng lông đen, mặt nạ trắng, nửa gương mặt lộ ra ngoài đẹp đến nỗi khiến người ta lỡ mất một nhịp đập của trái tim, rõ ràng là hình tượng tao nhã kiêu ngạo như thế, mà lại tỏa ra một hơi thở u ám và quỷ quái.
"Bóng Ma" chăm chú nhìn người phụ nữ đang mê man trong lòng mình, ánh mắt ngập tràn ham muốn chiếm hữu và đố kị như muốn thiêu đốt tất cả…
Cả toàn trường, thời gian như ngừng lại.
Cuối cùng thì Hàn Tử Huyên cũng nhớ ra là mình đã quên cái gì, chỉ chớp mắt, sắc mặt cô ta đã trắng bệch như tờ giấy, nhưng muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, tất cả người xem lập tức thét lên những tiếng thét kinh thiên động địa.
"Aaaaaaaaaa......"
"Anh Tịch!!!"
"Tôi đang nằm mơ sao!!!!!"
Tất cả mọi người đều không ngờ được, kể cả những fan biết về kịch bản của "Bóng Ma trong nhà hát" cũng không nghĩ tới rằng Ninh Tịch sẽ không diễn vai nữ chính mà lại giả nam để diễn nhân vật "Bóng Ma" này.
Trông thấy Ninh Tịch giả nam, trông thấy "anh Tịch" đã lâu không gặp, bọn họ kích động không thua gì khi trông thấy cô xuất hiện trong buổi tuyên truyền của Thiên Hạ lần đó.
Trên màn hình lớn bên trái, số phiếu của Ninh Tịch đang tăng lên như điên, nhanh tới nỗi mắt của Giang Mục Dã cũng muốn rút gân luôn.
Má nó! Có cần khoa trương như vậy không? Chẳng phải là chỉ thay một bộ đồ thôi à? Lại còn chỉ để lộ nửa gương mặt nữa! Một cục đen sì sì như thế thì có gì đẹp mắt! Các cô nhìn tôi đây này, nhìn bộ cánh xịn của tôi đây này, rõ là ông đây đẹp trai hơn có được không hả?
Nhưng, Giang Mục Dã - Raoul đang tìm nữ chính mất tích trên sân khấu cơ bản đã bị khán giả coi như người tàng hình rồi…
Không chỉ có người phụ nữ bị cướp mà khán giả cũng coi thường anh ta luôn…
Ninh Tịch không vẫn không bị quấy nhiễu chút nào, hoàn toàn đắm chìm vào trong vở kịch.
"Bóng Ma" khẽ đặt Christine lên giường, ngón tay thon dài trắng nõn không khắc chế nổi mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
"Vứt bỏ mọi ý nghĩa thế tục của em trước kia
Nhắm hai mắt lại, để âm nhạc giải thoát sự trói buộc của em
Mãi đến lúc đó, mãi đến lúc đó em mới... thuộc về tôi…"
Khoảng khắc ba chữ "thuộc về tôi" được thốt ra, tiếng thét ở hiện trường dường như đã sắp phá trời rồi.
Một giây sau, "Bóng Ma" cầm tay cô gái lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình rồi rũ mắt xuống, từ từ tới gần môi cô gái.
"Sự ngọt ngào đến say mê này, chạm vào tôi, tin tưởng tôi, tận hưởng cảm giác này một chút một…"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa............. "
Lúc này nóc nhà cũng sắp bay rồi, tất cả các cô gái ở dưới khán đài đều bị quyến rũ tới nỗi tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng bừng, cứ như người đang hôn mê trên giường, sắp được hôn kia chính là mình vậy.
Thậm chí, ngay cả đàn ông cũng không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn, cả đám đều đỏ bừng mặt, hơn nữa bọn họ cũng không nhập mình vào "Bóng Ma" kia mà lại nhập mình vào nữ chính…
Đáng thương cho đám đàn ông chỉ có thể không ngừng niệm "mình là trai thẳng", "mình chỉ bị nữ thần của mình tẩy não"… Kết quả lại phát hiện ra nữ thần vốn không đẹp mắt được như "anh ấy"...
Thảm rồi thảm rồi, cong cong cmn rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.