Chương trước
Chương sau
Gã ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta nhưng ánh mắt lại lướt qua một tia kiên định: "Tuyết Lạc, anh biết vì ở bên anh mà em đã phải bỏ ra rất nhiều, cũng đã chịu nhiều tủi hờn… nhưng thật ra người bị tổn thương nhất và vô tội nhất… vẫn là Ninh Tịch… thậm chí năm đó em còn làm ra chuyện như thế với cô ấy."
Cơ thể của Ninh Tuyết Lạc lập tức cứng đờ ra, chuyện này là tử huyệt của cô ta!
Chết tiệt, năm đó nếu không phải vì hai tên phế vật kia không cẩn thận bị Tô Diễn phát hiện ra thì giờ cô ta có bị bó chân bó tay như giờ không. Đến mức, mặc dù chuyện năm đó đã đánh gục con khốn kia nhưng đồng thời cũng trở thành quả bom hẹn giờ giữa cô ta và Tô Diễn. Khiến cô ta luôn ở thế bị động trong mối quan hệ ba người này, mỗi lần trông thấy Ninh Tịch đều phải ra vẻ áy náy tự trách…
Quá đủ rồi!
Nhưng cô ta lại không thể không làm thế, nếu như Tô Diễn phát hiện ra năm đó cô ta cố ý làm như vậy thì cô ta đúng là xong rồi!
Nước mắt Ninh Tuyết Lạc rơi như mưa, vẻ mặt đầy tự trách đau đớn vô cùng: "Em biết… em vẫn luôn biết... Cho nên mấy năm nay em đều không tranh giành gì với chị… Thậm chí em còn có thể trả lại tất cả cho chị… chỉ hi vọng chị có thể tha thứ cho em…"
"Nhưng mà Diễn, anh cũng biết mà, chị hiểu lầm em quá sâu rồi, chị không chịu nhận bất cứ sự đền bù nào của em…"
"Nếu như cô ấy chịu thì sao? Cái gì em cũng tình nguyện làm chứ? Trả lại hết cho cô ấy?" Đột nhiên Tô Diễn lại hỏi như vậy.
"..."
Ninh Tuyết Lạc lập tức bị câu hỏi này dọa cho ngây người, mãi lâu sau vẫn không thể nói gì, cơn giận từ đáy lòng cứ thế bốc lên!
Con khốn! Nó đã bí mật thông đồng với Tô Diễn rồi sao? Nếu không thì sao Tô Diễn lại nói ra những câu này?
Gã ta đang ám chỉ điều gì? Trả lại cho Ninh Tịch? Trả cái gì lại cho cô ta? Tô Diễn sao? Đừng có mơ!!!
Tô Diễn là người đàn ông của cô ta, là chồng của cô ta, cô ta mới là Tô thiếu phu nhân duy nhất! Vị trí này sẽ mãi là của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không nhường!
Tô Diễn không để ý tới biểu tình của Ninh Tuyết Lạc mà bỏ dở chủ đề này: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."
Hôm nay không có nói thẳng ra coi như là cho Ninh Tuyết Lạc thời gian chuẩn bị tâm lý, chờ gã ta xử lý xong hết tất cả các vấn đề phát sinh phía sau liên quan đến thỏa thuận ly hôn thì nói ra cũng không muộn, đỡ phải phát sinh phiền toái.
Mấy năm nay, Ninh Tuyết Lạc cũng có chút ít thành tích trên thương trường, cũng được kha khá người trong nghề tán thưởng. Nhưng dù gì cô ta cũng chỉ là phái yếu, nếu không phải dựa vào Ninh gia và Tô gia chống lưng cho thì e là nửa bước cũng khó mà đi được. Ninh thị, History hay Tinh Huy đều được Tô gia bọn họ bơm một số tiền lớn vào hoặc là tham gia đóng góp cổ phần, thậm chí, gã còn chuyển hết cổ phần của Tinh Huy sang cho cô ta. Sau khi ly hôn, gã có thể cho cô ta hết những thứ này để đền bù, đây cũng coi như đã là không tệ với cô ta rồi. Dựa vào những thứ này, cuộc sống của cô ta sẽ đầy đủ, lại thêm sự yêu chiều của Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc dành cho cô ta thì cuộc sống sau hôn nhân của cô ta cũng sẽ không quá khổ…
Mãi đến khi Tô Diễn đã quay người vào phòng tắm, Ninh Tuyết Lạc vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài ban công.
Đã ở bên nhau bao năm như thế, sao cô ta lại không đoán được suy nghĩ của Tô Diễn chứ. Cái gã này thật sự đã bị con khốn kia chuốc bùa mê thuốc lú rồi, cho dù hôm nay gã ta không nhắc đến nhưng chỉ e là không lâu nữa…
Ly hôn?
Tuyệt đối là không thể nào...
Thừa dịp Tô Diễn đi tắm, Ninh Tuyết Lạc lôi một bình nhỏ xinh màu hổ phách ở dưới đáy tủ ra, cô ta đổ chất lỏng trong bình vào lọ đốt tinh dầu...
Trong chớp mắt, cả căn phòng ngập tràn mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.