Chương trước
Chương sau
Ninh Tuyết Lạc nghe Trịnh Mẫn Quân phàn nàn như vậy thì trong mắt cũng thoáng đen đi: "Mẹ, là vì con với mẹ ruột rất thân thiết với nhau cho nên Trang gia mới không thân cận với con! Mẹ cũng biết mẹ con với Trang gia có chút hiềm khích!"
"Nếu cô nghe tôi đi khuyên nhủ mẹ cô, bảo mẹ cô vì cô mà suy nghĩ một chút! Nếu có quan hệ tốt với Trang gia thì vị trí bên cạnh Lý phu nhân kia chắc chắn là cô! Cần gì đến nỗi van hết ông này bà nọ chỉ vì để lấy được một cái thư mời!" Trịnh Mẫn Quân chỉ hận rèn sắt không thành thép, trong lời nói cũng tràn đầy oán trách.
Ninh Tuyết Lạc thấy giọng điệu của Trịnh Mẫn Quân như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Đúng là đứng nói chuyện thì không đau lưng mà, bà ta nghĩ cô ta chưa làm thế bao giờ sao?
Nếu mà, mọi chuyện dễ dàng như vậy thì làm gì có chuyện tới ngày hôm nay rồi mà cô ta vẫn không bám được lên Trang gia chứ.
Nhưng thường ngày Ninh Tuyết Lạc vẫn tỏ vẻ là một người không tranh không đoạt gì nhiều nên lúc này cô ta có muốn giải thích cũng không được, chỉ có thể nén giận mà trơ mắt nhìn Ninh Tịch đi theo Mạnh Lâm Lang hòa vào giữa các vị phu nhân tôn quý.
"Trang phu nhân như vậy là không đúng rồi, có một cô cháu gái xinh đẹp lại xuất sắc như vậy mà cứ giấu diếm hoài! Ngài mau giới thiệu với chúng tôi một chút, cô cháu gái của ngài tên gì? Không biết có phải tôi nhầm không mà cứ thấy cháu gái ngài có chút quen mắt!" Một vị phu nhân mặc váy dài màu đỏ rượu có chút chần chừ hỏi.
Những vị phu nhân ngồi cạnh thấy thế cũng rối rít phụ hoa: "Đúng là có chút quen mắt!"
Chẳng qua là bọn họ không dám nhận định linh tinh...
Cái tính này của Mạnh Lâm Lang ngay cả Lý Vưu còn sợ thì ai dám động chạm đến bà cơ chứ.
Ninh Tuyết Lạc nghe vị phu nhân kia nói thì không khỏi mừng thầm, hừ, có thể không quen được sao? Có thế nào cũng chỉ là một diễn viên thấp kém!
Dẫu có leo lên cái cành cao như Trang gia cũng chẳng thay đổi được sự thật này! Huống hồ hiện giờ cô ta đã bắt đầu hoạt động lại.
Mạnh Lâm Lang thấy mọi người truy hỏi thì nhìn Ninh Tịch một cái, thấy vẻ mặt cô vẫn thản nhiên thì trong lòng cũng thấy yên tâm.
Vì thế Mạnh Lâm Lang mang vẻ mặt tự hào mà kiêu ngạo nói: "Tất nhiên phải quen rồi, cháu gái của tôi tên là Ninh Tịch!"
"Ninh Tịch..."
Nghe cái tên quen thuộc này, nhất thời mấy vị phu nhân liền tỉnh táo lại!
Cô gái này... thật sự là Ninh Tịch?
Là ngôi sao cực kì nổi tiếng của một năm trước nhưng lại đột nhiên biến mất?
Ninh Tịch lại là cháu gái của Trang gia.
Tin tức này cũng quá dọa người.
"Ồ, hóa ra thật sự là Ninh Tịch à! Tôi đã bảo sao lại trông quen thế có chứ! Chỉ là, cháu gái của Trang phu nhân ở bên ngoài lại xinh đẹp, có khí chất như vậy nên tôi nhất thời không nhận ra!"
"Ninh tiểu thư, con gái tôi là fan trung thành của cô đấy! Lát nữa có thể cho tôi xin chứ ký không?"
...
Ninh Tuyết Lạc thấy những vị phu nhân vẫn luôn chẳng coi người của giới giải trí ra gì, ấy thế mà lúc này lại khen lấy khen để Ninh Tịch thì cô ta không cam lòng cắn môi.
Con khốn, chẳng phải ỷ vào cái danh hiệu cháu gái của Trang gia thôi sao!
...
Buổi tụ họp vẫn còn tiếp tục.
"Ninh tiểu thư, tôi rất thích xem cô đóng phim! Cô diễn quá tốt! Lúc trước biết cô muốn giải nghệ tôi còn cảm thấy đáng tiếc, không biết sau này cô có đóng phim nữa không?" Có vị phu nhân có chút tiếc nuối hỏi, nhìn vẻ mặt của người đó xem ra thật sự thích phim Ninh Tịch đóng.
Ninh Tịch nghe vậy cũng nói thật: "Chắc là có, sự thật thì có lẽ mấy ngày sắp tới chắc sẽ có tuyên bố chính thức về việc hoạt động lại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.