Chương trước
Chương sau
Mợ nói cái gì?" Sau khi Mạnh Lâm Lang đi, Lục Đình Kiêu hỏi một câu.
Dù cho trên mặt Lục Đình Kiêu chả biểu hiện cái gì nhưng Ninh Tịch vẫn có thể đoán ra anh đang nghĩ gì từ những thay đổi rất nhỏ trên mặt và nhận ra câu hỏi của anh... không đơn giản như trên mặt chữ.
Vì thế cô liền bay qua vuốt lông: "Yên tâm đi, không ai đào góc tường của anh đâu! Mợ đã bị anh với Tiểu Bảo dỗ vui vẻ tới nỗi cho bay cả suy nghĩ ấy luôn rồi ấy chứ!"
"Mợ hỏi em là ba mẹ đối xử với em thế nào, tất nhiên là em báo cáo tình hình thực tế rồi! Mợ còn hỏi... lúc nào tổ chức hôn lễ... lúc nào công khai quan hệ..."
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì nhướng mày, Ninh Tịch lập tức dính sát vào: "Em đã nói là nhanh thôi! Tình hình hiện tại của em bây giờ chỉ còn thiếu một thời cơ thích hợp thôi!"
Lục Đình Kiêu nâng môi cười: "Cảm tạ phu nhân ban cho danh phận."
Ninh Tịch chột dạ ho nhẹ một tiếng: "Đừng khách khí đừng khách khí! Em thề lần này là thật! À đúng rồi, buối tối em còn phải đi cùng mợ đến gặp một người bạn của mợ, mợ nói nên tiếp xúc với mấy người này nhiều một chút mới có lợi."
"Mợ nói không sai, bà ấy thật lòng muốn tốt cho em."
...
Chạng vạng.
Mạnh Lâm Lang tới đón Ninh Tịch, thấy bộ lễ phục trắng Ninh Tịch mặc trên người thì hai mắt nhất thời sáng rực.
"Tiểu Tịch, con mặc bộ đồ này đẹp quá."
Ninh Tịch thở phào một hơi: "Có thật không ạ? Con còn đang lo màu trắng nhìn quá đơn giản."
Mạnh Lâm Lang lắc đầu: "Không đâu, rất đẹp! Gần đây không biết Đế Đô có chuyện gì mà cứ thích mặc mấy cái loại quần áo lòe loẹt kia, đây mới thật sự là vẻ đẹp của phong cách Trung Hoa chứ."
"Cái loại kia nhìn thì đẹp đấy nhưng nhìn nhiều mắt bị khó chịu, trông cũng nặng nề! Bộ váy trắng này của con thật sự là khiến cho đôi mắt người ta được thanh tẩy, nhẹ nhàng khoan khoái!"
Nhất là cô cháu gái này của bà lại có dung mạo quá xuất sắc, bộ váy trắng này chẳng khác nào tôn cô lên thành tiên nữ hạ phàm.
"Nếu nhà thiết kế của con mà nghe được lời nhận xét này của mợ thì vui lắm đây!" Ninh Tịch vui vẻ nói.
"Đây cũng là nhãn hiệu của con hả? Tắc Linh?" Mạnh Lâm Lang chợt nhớ ra là Khả Nhi rất thích nhãn hiệu này.
"Đúng ạ, chỉ là đoạn thời gian trước cậu ấy gặp chút bế tắc về linh cảm nên tình hình công ty cũng không tốt lắm! Bộ con đang mặc trên người là tác phẩm trong bộ sưu tập mới nhất của cậu ấy, chủ đề của bộ sưu tập này là "trở về nguyên dạng"." Ninh Tịch trả lời.
"Hay cho một câu "trở về nguyên dạng", nhà thiết kế của con quả thực không tồi! Người khác đều dùng các loại trang sức xa xỉ phối hợp trang phục thì cậu ấy tập trung vào thiết kế vào kết cấu của trang phục, đúng là đã đạt đến tầm cao mới!" Mạnh Lâm Lang cũng có nghiên cứu về thời trang và các loại trang sức nên đưa ra lời phân tích.
"Về sau nếu nhà thiết kế của con có rảnh thì cũng thiết kế cho mợ một bộ được chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ, chỉ cần mợ không chê thôi!"
...
Rất nhanh, xe đã tới nơi.
Mạnh Lâm Lang mặc trên người bộ sườn sám màu cánh sen thanh nhã, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng tới độ nhìn không ra tuổi tác thật, bà đi cạnh Ninh Tịch mà hai người lại trông giống như là chị em gái nhiều hơn.
"Tiểu Tịch, mợ với phu nhân Lý Vưu từ nhỏ đã chơi thân với nhau, quan hệ rất tốt! Lát nữa con cũng không cần quá khách sáo đâu, cứ coi như người trong nhà đi."
"Vâng, con biết rồi mợ." Ninh Tịch khôn khéo gật đầu.
Ninh Tịch biết tâm ý của Mạnh Lâm Lang đối với mình, cũng hiểu ý đồ của bà ấy khi đưa cô tới đây.
Đi thêm mấy bước nữa thì Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền đã ngay trước mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.