Chương trước
Chương sau
"Thừa lời! Cái này còn cần cậu phải nói sao?" Vương Hạo Quân tức giận.
Sân của mình bị đập nát còn phải lót đường cho người ta nữa!
Lúc này, mấy nhà đầu tư vẫn đang bàn luận với nhau nãy giờ thì đột nhiên có một người đứng dậy lên tiếng: "Khụ, thật ra thì... từ chuyện ngày hôm nay có thể thấy được... đội hình diễn viên của bộ phim này của chúng ta... cũng nên điều chỉnh lại một chút..."
Trịnh An Như vừa nghe liền biến sắc: "Ý của Tiền tổng là gì?"
Tiền tổng ưỡn cái bụng bia của ông ta mà cười ha hả nói: "Hôm nay ý mà, mấy người cũng thấy được Ninh Tịch có nhân khí và độ hot lớn thế nào rồi đấy! Bộ phim này chúng tôi chi rất nhiều tiền nên tất nhiên muốn thu về được số lãi cao nhất! Mọi người nói có đúng hay không?"
Nhất thời sắc mặt Trịnh An Như khó coi vô cùng: "Hợp đồng với Tử Huyên đã kí rồi, chẳng lẽ các ông vẫn còn muốn đổi người? Đổi thành một nghệ sĩ hết thời ở ẩn lâu như vậy?"
"Tiền tổng, Lý tổng, Thôi tổng, các ông chẳng hiểu gì về giới giải trí cả cho nên mới bị một màn này của đối phương che mắt! Ninh Tịch nhận được phản ứng như hôm nay vì cô ta đã biến mất quá lâu, các fan khó tránh khỏi có chút kích động nhưng cũng chỉ là sớm nở tối tàn!"
"Cô ta bây giờ không tài nguyên, không quan hệ lại vẫn đang chết dí ở cái chỗ như Thịnh Thế kia, cô ta dựa vào đâu mà muốn so với Tử Huyên? Ngay cả tư cách xách giày cho Tử Huyên cũng không có!"
Trịnh An Như đùng đùng nói một đống như thế khiến đám nhà đầu tư kia trố mắt nhìn nhau, nhất thời lại lâm vào do dự.
Vương Hạo Quân cũng nhân cơ hội nói: "Mấy vị xin cứ an tâm, đừng nóng vội! Quản lí Trịnh dù sao cũng là người quàn lý hàng đầu trong giới, lời cô ấy nói chắc chắn không sai! Lần này Tinh Huy chúng tôi cũng rót vốn nhiều nhất cho nên chúng tôi cũng chắc chắn không tự hại mình đâu!"
Có một người đàn ông áo mũ chỉnh tề không vui mà trầm giọng nói: "Mấy người đừng coi chúng tôi không biết gì, là thằng ngu để moi tiền! Kể cả Ninh Tịch hiện tại không có tài nguyên nhưng chỉ riêng việc cô ấy mới ra sân thôi đã phá sạch công sức chúng ta chuẩn bị bao lâu như thế cũng đủ chứng minh thực lực của mình rồi!"
"Bản điện ảnh Thiên Hạ ở trong lòng công chúng mãi mãi là bức tường thành không thể vượt qua! Chúng tôi đập tiền nhiều như thế nào nữa cũng vô dụng! Đã không qua nổi tác phẩm gốc mà còn ảo tưởng muốn vượt qua Cửu Tiêu? Nằm mơ à?"
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái mà mấy người gọi là nữ hoàng nhân khí - Hàn Tử Huyên? Cái người mà ngay cả fan của mình cũng không quản được?"
Tối nay, fan của Hàn Tử Huyên nườm nượp kéo nhau phản bội đã là một cái tát nặng nề vào thẳng mặt cô ta. Lúc này, lại bị mấy nhà đầu tư chỉ thẳng mặt mà mắng lại càng khiến cô ta giận đến cả người phát run. Từ sau khi cô ta nổi tiếng đến giờ có chỗ nào cô ta bước chân đến mà không được người ta khách khí, nịnh bợ, đã bao giờ phải chịu khuất nhục như này?
Ngay lúc Hàn Tử Huyên tưởng mình không nhịn nổi mà bạo phát thì Ninh Tuyết Lạc đứng một bên nói: "Lý tổng nói vậy là sai rồi, ngài phải biết những fan hâm mộ tối này không phải đều là fan của Hàn Tử Huyên, ít nhất một nửa trong đó là fan trung thành của Giang Mục Dã."
"Cái gọi là dành được sự đồng tình của số đông là thật, hay là có người cố tình sắp xếp cho người khác xem để đạt được mục đích, thậm chí... là muốn cướp vai... Lý tổng không hiểu giới giải trí, nhưng mấy cái lắt léo này chắc ngài cũng hiểu chứ?"
Vị Lý tổng kia nghe Ninh Tuyết Lạc nói vậy thì hơi nhíu mày coi như là có nghe vào. Tính chân thực của việc này đúng là ông ta không thể đảm bảo được, nhưng tình huống tối nay... dựa theo trực giác của ông ta mà nói thì ông ta không nghĩ rằng có thể là giả được. Dù sao thì ông ta chỉ là một người đứng xem thôi mà cũng thấy động lòng, cũng bị Ninh Tịch thuyết phục...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.