Chương trước
Chương sau
Ninh Tịch đẩy cửa bước vào.
Cấu tạo của phòng riêng này rất đơn giản, một chiếc bàn trà màu đen sáng loáng, một bộ sofa da thật cao cấp hình chữ U, phía đối diện là ban công kiểu châu Âu, đứng ở đó nhìn xuống là có thể thu hết cảnh tượng náo nhiệt phía dưới vào mắt.
Trong căn phòng không có lấy một hạt bụi, sạch sẽ vô cùng, hoàn toàn không bề bộn như trong tưởng tượng của cô.
Thậm chí, bên ngoài ầm ĩ ồn ào như thế mà ở đây lại như thể bị ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài, nó mang đến cho cô cảm giác lạnh lẽo đến cực hạn.
Thứ thu hút toàn bộ ánh nhìn của cô chính là người đàn ông đang ngồi trên sofa kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, Ninh Tịch chỉ cảm thấy tất cả những âm thanh xung quanh như trôi về một nơi thật xa, những ánh đèn chói mắt kia trong nháy mắt cũng hóa thành bóng tối.
Trong mắt cô, cả thế giới này chỉ còn lại duy nhất một tia sáng, chỉ còn lại duy nhất người đàn ông trước mặt.
Đôi mày lạnh lẽo, bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt khép hờ, một tay vắt lên thành sofa, những ngón tay nghiêng nghiêng đỡ lấy trán, nếu như không phải bên cạnh anh có vô số những bình rượu rỗng, thì có khi người ta còn cho rằng anh đang suy tư và nghỉ ngơi.
Người đàn ông này ngay đến mua say cũng tự gò bó mình đến thế.
Ninh Tịch cố nén cảm giác xúc động muốn khóc ấy lại, dịu dàng đứng đó, khẽ cười lên tiếng: "Thưa ngài, ngài có cần phục vụ không?"
Giọng nói khô khốc của cô gái vang lên xen lẫn giữa những âm thanh huyên náo ầm ĩ.
"Cút!"
Ngay lập tức một cái ly rượu bể tan tành ngay bên chân cô.
Tuy rằng cái ly rượu đó không làm cô bị thương, nhưng cảm giác tức giận cùng sự lạnh lẽo từ trên người anh phủ xuống cô, y như lưỡi hái của tử thần bóp nghẹt yết hầu người khác.
Nhưng mà, cô gái đó lại như thể chẳng cảm nhận được sự nguy hiểm nào, cứ tiếp tục đi về phía người đàn ông: "Ngài chắc không? Tôi cho rằng, ngài chắc chắn sẽ hài lòng về tôi."
"Muốn chết?"
Người đàn ông trên sofa đột ngột mở mắt ra, ánh măt lạnh như dao phóng thẳng về phía cô.
Cùng lúc đó, hai chân của Ninh Tịch như thể tự có ý thức của nó, sải bước vượt qua tất cả, không để ý đến bất kỳ điều gì, chẳng chút do dự cứ thế lao thẳng về phía anh.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong não muốn tặng cho anh một niềm vui bất ngờ vừa rồi tất cả đều biến thành một suy nghĩ duy nhất: Đến gần anh! Ôm chặt lấy anh! Hôn anh!
"Em nhớ anh…"
Ngay sau đó, cô gái tháo mặt nạ đang đeo trên mặt xuống, cơ thể mềm mại như một đám mây ngã vào lòng anh.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa chẳng chút do dự đặt lên môi anh…
Khi gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc phản chiếu trong đáy mắt, khi thân thể mềm mại rơi vào lồng ngực, khi hương thơm ngọt ngào của cô gái nhỏ tràn ngập xoang mũi…
Cơ thể của người đàn ông căng lên như thể dây đàn, đôi tay đang thực hiện dở động tác đột ngột mất đi khống chế mà cứng ngắc dừng lại trong không trung, anh cứ ngồi yên không động đậy ở đó, hai tay chịu trói, để mặc cho cô gái nhỏ hôn…
Nhìn người đàn ông một giây trước còn sát khí đằng đằng, ấy thế mà trong nháy mắt lớp áo giáp bên ngoài đã bị rút sạch để lộ ra phần yếu ớt nhất của bản thân, trái tim của Ninh Tịch lại quặn lên đau nhói.
Tiếp đó, tay cô đột ngột dùng sức đẩy anh ngã lên sofa, suối tóc đen nhánh đổ xuống phía trên anh…
Đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu không nhìn thấy đáy của anh nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay đặt hờ bên eo cô đột nhiên siết chặt, mang theo sự run rẩy đến mức khiến người khó lòng mà chịu nổi.
"Hừm, đừng cấu em nhá, anh sẽ đau lòng cho mà xem!" Cô gái nhỏ nằm trên lồng ngực của người đàn ông, khe khẽ nói sau đó cắn một cái thật mạnh lên môi của anh: "Anh yêu, em về rồi đây…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.