Chương trước
Chương sau
Chẳng lẽ Tiểu Bảo đã chết?
Nghe Quan Thụy nói như thế, Quan Tử Dao, Quan Tử Hào và vợ ông ta lập tức đồng loạt quay ra nhìn Lục Sùng Sơn.
Sắc mặt Lục Sùng Sơn rất khó coi, trả lời lập lờ nước đôi: "Tình hình hiện tại của Tiểu Bảo còn chưa rõ, Đình Kiêu đã đi tìm người rồi."
Còn chưa rõ?
Vậy là… chưa biết sống chết thế nào, dữ nhiều lành ít?
Quan Thụy khẽ đảo mắt rồi tỏ vẻ đầy đau thương nói: "Chỉ trách Tử Dao nhà tôi là con gái, gan bé, lúc đó không giúp gì được. Sau khi về, nó vẫn luôn tự trách mình, không cách nào yên lòng nổi nên bây giờ mới qua đây hỏi thăm tình hình, thật có lỗi quá!"
Quan Tử Hào cũng lên tiếng an ủi: "Chú Lục, chuyện của Tiểu Bảo chúng cháu cũng đều rất buồn, xin chú cố giữ sức khỏe, toàn bộ Lục gia và công ty còn dựa vào chú! Nếu có gì cần cháu giúp thì chú cứ nói, nếu giúp được thì chắc chắn chúng cháu sẽ dốc hết sức mình!"
"Cảm ơn, có điều tạm thời không cần. Xin lỗi, hôm nay không tiện tiếp khách, xin mọi người trở về trước đi." Lục Sùng Sơn nói mấy câu lấy lệ rồi cho người tiễn khách.
...
Ngoài cổng lớn nhà họ Lục.
Sau khi lên xe, mẹ Quan Tử Dao lập tức đổi sắc mặt, đau lòng không thôi xem xét vết thương của Quan Tử Dao: "Chết tiệt! Uổng cho Nhan Như Ý kia xuất thân thiên kim nhà cao cửa rộng! Thế này mà là phu nhân thế gia à? Là bà bán cá ngoài chợ thì có! Ông xem bà ta đánh Tử Dao nhà chúng ta ra nông nỗi nào này? Ra tay thật ác!"
"Được rồi, cháu trai bảo bối duy nhất của người ta chết rồi, phát điên chút cũng là chuyện thường." Quan Thụy nhàn nhã mở miệng, từ ngữ điệu nghe ra được là tâm tình ông ta rất tốt.
"Không phải nói còn chưa rõ à? Sao ông biết là chết rồi?" Vợ ông ta hỏi lại.
"Bà còn không biết tính Lục Sùng Sơn à? Chắc chắn sẽ vì bảo vệ công ty mà kéo dài thời gian không cho Lục Đình Kiêu biết, đối phương bị ép như thế chắc phải giết con tin mới hả dạ rồi. Không thì, bà nghĩ sao mà Nhan Như Ý lại kích động như thế? Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi, lành ít dữ nhiều!" Quan Thụy phân tích.
"Vậy… Ninh Tịch thì sao?" Sắc mặt Quan Tử Dao âm trầm sờ sờ gương mặt sưng đỏ của mình hỏi.
Quan Tử Hào ở bên cạnh nói: "Đến Tiểu thái tử cũng đã chết rồi, một người râu ria như cô ta mà còn sống được à? Đương nhiên là chết còn sớm hơn rồi!"
"Nhưng thân thủ của cô ta rất tốt… có thể xảy ra chuyện gì bất trắc không?" Quan Tử Dao lo lắng nói.
Quan Tử Hào chau mày: "Em đùa à? Con nhỏ kia có giỏi đến mấy thì cũng chỉ có một mình, lại còn là nữ, đối đầu với một băng nhóm như thế thì làm gì được? Em cứ ngồi đợi làm Thiếu phu nhân của nhà họ Lục đi!"
"Nhưng, chuyện lần này khiến dì có khoảng cách lớn như thế với em…" Vẻ mặt Quan Tử Dao tràn đầy sầu lo.
Mẹ Quan Tử Dao thì lại không chút lo lắng gì mà nói: "Con bé ngốc này, bây giờ bà ta cũng chỉ nhất thời đau lòng vì mất cháu thôi, chờ con sinh cho bà ta một đứa thì bà ta vẫn còn không thích được à? Có khi còn nâng niu con như bảo bối ấy chứ! "Mẫu bằng tử quý" thế thôi!"
"Vì thế, mẹ mới nói không thể giữ đứa con riêng này của Lục Đình Kiêu lại được! Nhà họ Lục quá coi trọng thằng bé này! Sau này, gia sản để lại cho nó hết vậy chẳng phải là chúng ta thiệt thòi à? Cho dù lần này nó không có việc gì thì sau này chắc chắn chúng ta cũng phải nghĩ cách loại trừ. Lần này đúng là bớt việc, hơn nữa còn là một mũi tên trúng hai đích, giải quyết được cả con nhỏ kia luôn!"
Quan Tử Hào cười nói: "Mẹ nói chí phải, em đừng lo nữa, tối nay chúng ta về nhà ăn mừng chút đi! Chắc là mai sẽ nghe được "tin tốt" của thằng nhãi con kia thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.