Chương trước
Chương sau
Ngay đến cả Hình Võ ở bên cạnh cũng đỏ hết cả mắt, còn Lục Đình Kiêu... vẫn không có bất cứ phản ứng gì. 
"Anh..." Lục Cảnh Lễ thấy phản ứng bình tĩnh đến nỗi khiến anh ngơ ngác của Lục Đình Kiêu liền phát hoảng.
Nếu như anh Hai nổi trận lôi đình thậm chí phát điên lên cũng được, nhưng bộ dạng này... 
Mãi tới khi đoạn video kết thúc, Lục Đình Kiêu mới nhìn Lục Cảnh Lễ nói: "Xin lỗi."
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, một chiếc trực thăng bay từ xa tới, đang xoay quanh phía trên công ty. 
Lục Đình Kiêu sau khi trông thấy cảnh cuối cùng trong đoạn video, anh cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên màn hình điện thoại.
Sau đó từ ban công nhảy lên chiếc máy bay kia.
Lục Cảnh Lễ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía chiếc máy bay đang rời xa. 
Anh biết, Lục Đình Kiêu nói xin lỗi vì lúc này anh ấy buộc phải rời khỏi đây, vì anh ấy sẽ buông bỏ gia tộc, bỏ rơi công ty vì Ninh Tịch và Tiểu Bảo. 
Lục Cảnh Lễ dụi vành mắt đỏ ửng của mình, nghiêng đầu quay đi. 
Khốn nạn! Nói xin lỗi gì chứ! Vợ với con trai đều vậy rồi còn thiết tha gì tới công ty nữa! 
Tiểu Tịch Tịch...
Tiểu Bảo bảo bối...
Hai người nhất định không được xảy ra chuyện gì nhé...
Nếu không... không biết anh trai anh sẽ thế nào nữa...
...
Lục Đình Kiêu lên chiếc trực thăng có bốn người, ba người kia đều là người của anh. Một người đang lái máy bay, hai người còn lại đang dò định vị tìm vị trí của đối phương, người còn lại là Đường Lãng. 
Đường Lãng xem đi xem lại cảnh trong video từ điện thoại của Lục Đình Kiêu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu xin lỗi: "Tôi chưa từng thấy nơi này bao giờ, cũng không rõ rốt cuộc là ở đâu nữa... Có điều, nếu suy tính về mặt thời gian thì chắc không quá xa đâu. Có thể sử dụng nhiều vũ khí như vậy chắc chắn không phải trong nước, thử tìm dọc biên giới của các nước nhỏ lân cận chắc chắn sẽ tìm được, chỉ có điều về mặt thời gian..."
Đường Lãng nói tới đây sắc mặt liền không tốt mấy, cái vướng víu nhất bây giờ chính là thời gian.
Tiểu sư muội không đợi nổi nữa rồi! 
Từ đoạn video có thể thấy, kể cả lúc này nếu mà Tiểu sư muội vẫn còn sống thì chắc chắn cũng đã bị thương rất nặng, không chống đỡ được bao lâu nữa...
Càng đừng nhắc tới Tiểu Bảo không rõ thương thế ra sao...
Xung quanh nhiều nước như vậy, đa số địa hình đều phức tạp, muốn tìm thấy khu vực trong video trong một khoảng thời gian ngắn nào có dễ như vậy?
Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất vẫn là... có khả năng Tiểu sư muội và Tiểu Bảo đã bị...
Đường Lãng nói xong có chút khẩn trương nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bỗng thấy kính nể trong lòng.
Người con gái mình yêu và đứa con trai duy nhất gặp phải chuyện như thế này, thậm chí rất có khả năng... không còn trên đời nữa... vậy mà anh ấy vẫn cố chống đỡ được đến giờ, không hề mất khống chế hay suy sụp. 
Thời gian từng giây từng phút qua đi...
Quả nhiên cũng tìm ra được vài chỗ nhưng huy động hết mọi nguồn lực và mạng lưới cũng đều không thể tìm ra nơi đó rốt cuộc là nơi nào. 
Khung cảnh trong đoạn video vốn là nửa đêm, ngoài nơi có ánh sáng mạnh chiếu rọi có thể trông thấy rõ ra thì những chỗ khác đều tối đen như mực, quả thật rất khó phán đoán. 
Nếu như đối phương đã cố tình muốn dằn vặt bọn họ, thì tất nhiên phải chọn một nơi bí ẩn, sao có thể để họ dễ dàng tìm thấy nơi đó được.
10 phút nhanh chóng trôi qua. 
Lục Đình Kiêu khép mắt, anh không nhúc nhích như thể đang tập trung hết sự chú ý của mình lại để bình tĩnh mà suy nghĩ...
Một lát sau, Lục Đình Kiêu mở mắt, anh nhanh chóng mở một hộp thư trong điện thoại thoại ra, sau đó gọi đi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.