Chương trước
Chương sau
Trong phòng bệnh.
Nhan Như Ý nhìn bộ dáng Tiểu Bảo ỷ lại vào Ninh Tịch chỉ biết thở dài: "Tiểu Bảo, trong người con còn chỗ nào khó chịu không?"
Bánh bao nhỏ dính chặt vào lòng Ninh Tịch lắc đầu một cái, có mẹ ở đây chỗ nào nhóc cũng tốt hết.
Ninh Tịch vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Bảo để dỗ nhóc ngủ, sau đó cô nói với Nhan Như Ý: "Lục phu nhân, chuyện Tiểu Bảo bị trung độc cháu sẽ cho ngài một câu trả lời xác đáng."
Nhan Như Ý nghe vậy cũng chẳng biết nói gì hơn, cùng là người làm mẹ thì đương nhiên bà ta có thể nhìn ra một người đàn bà có thật lòng yêu thương một đứa bé hay không. Nhưng trong lòng bà ta vẫn có chút ngăn cách, chuyện này liên quan tới an nguy của Tiểu Bảo thì làm sao bà ta dám khinh thường.
"Mẹ..."
"Sao thế con yêu?"
"Mẹ hát cho con."
"Được, mẹ hát cho bảo bối của mẹ nghe, bảo bối muốn nghe bài gì?"
"Chú ếch con nhảy múa ạ."
"Được."
...
Lúc Lục Đình Kiêu bước thì thấy cảnh Ninh Tịch đang ôm Tiểu Bảo nhẹ nhàng cất tiếng hát, Nhan Như Ý đứng một bên nhìn hai người mà vẻ mặt có chút xoắn xuýt.
"Tiểu Tịch..."
"Suỵt, nói nhỏ thôi, Tiểu Bảo đang ngủ." Ninh Tịch cẩn thận đặt Tiểu Bảo xuống giường rồi mới đứng lên.
Lúc đi khỏi phòng bệnh thì sắc mặt Ninh Tịch lạnh xuống, lấy sự coi trọng của Lục gia với Tiểu Bảo thì chắc chắn đã đi điều tra đầy đủ. Nếu vấn đề không phải ở nhà cũ và trường học thì sợ rằng vấn đề thật sự là ở chỗ cô...
Lục Đình Kiêu kéo cô lại rồi ôm cô vào lòng, trong ánh mắt dịu dàng nhưng lại xẹt qua một tia sáng sắc lẻm: "Đừng tự trách mình, em không sai, cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi yên tâm làm việc, mọi chuyện đã có anh lo."
Chẳng biết Ninh Tịch nghĩ tới cái gì mà nhìn có vẻ không yên lòng, cô chỉ buồn buồn gật đầu một cái: "Ừm."
...
Đảo mắt đã đến ba ngày sau.
Trong ba ngày ngắn ngủi mà xảy ra quá nhiều chuyện, sau Tống Lâm lại liên tiếp có ba đại cổ đông phản bội.
Số lượng cổ phần mà Vân Thâm nắm trong tay đã đạt tới con số 28%, hơn nữa còn đường hoàng tiến vào ban hội đồng quản trị của Lục thị và tiếp tục lôi kéo những quản lý cao tầng và cổ đông bất mãn với sự thống trị nghiêm khắc của Lục Đình Kiêu.
Đối phương chỉ về nước có mấy tháng ngắn ngủi thế mà lại có thể thuận tay lấy tài sản kếch xù thu mua cổ phần của Lục thị. Như vậy chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén đâm thằng vào tim Lục thị, thậm chí còn cho toàn bộ Đế Đô bàng hoàng.
Khi Lục Sùng Sơn biết được hai người bạn già cùng ông ta chiếm đánh giang sơn cũng đã phản bội Lục thị thì ông ta tức đến phát bệnh, rõ ràng chân trước còn thề thốt trung thành mà chân sau đã đem cổ phần bán cho Vân Thâm.
Thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Nhan Như Ý tỏ vẻ lo lắng: "Sao tự dưng lão Trì lại phản bội chúng ta đem cổ phần bán đi? Chẳng lẽ bời vì chuyện con gái bọn họ bị loại trong buổi tiệc trà? Nhưng là vì... là vì nửa chửng Tiểu Bảo xảy ra chuyện cho nên chúng ta mới dừng lại mà..."
Lục Sùng Sơn thở hổn hển, ngón tay ông ta run lẩy bẩy: "Như Ý, bà đi một chuyến đến Quan gia ngay cho tôi, gần đây nhớ đi lại với bên kia nhiều một chút! Có một số việc nên đăng báo thì đăng báo đi, bà bảo với Quan Thụy đây là ý của tôi!"
Mặc dù các danh viện tham gia dự thi có rất nhiều nhưng đối tượng thích hợp chỉ có mấy người. Thực lực của Quan gia mạnh cả trong lẫn ngoài nước, Quan Tử Dao lại có xuất thân rõ ràng, còn có quan hệ với Lục Đình Kiêu từ nhỏ nên có cơ sở tình cảm nhất định. Chưa kể Lục Sùng Viễn một mực đưa đẩy nên Lục Sùng Sơn vẫn nghiêng về phía Quan gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.