Chương trước
Chương sau
Đại tiểu thư của Tống gia - Tống Ngữ Yên nghe được đề bài xong thì nhất thời không phản ứng kịp.
Trong 10 phút khiến Tiểu thái tử mở miệng nói chuyện?
Cùng lắm chỉ để bé mở miệng nói chuyện thôi mà, coi như chỉ cần "a" một cái cũng xong, thế này có dễ quá không...
"Chị, bắt đầu rồi." Bánh bao nhỏ lễ phép nhắc nhở, sau đó liền duy trì tư thế ấy lẳng lặng ngồi trên ghế salon.
Ngay khi Tống Ngữ Yên nghĩ mọi chuyện thật dễ dàng thì cảm giác trên người bé con ngồi trên ghế lập tức thay đổi.
Rõ ràng vừa nãy còn là bé con hoạt bát đáng yêu, ấy thế mà lúc này cứ như có một cái lồng vô hình ngăn cách nhóc với toàn bộ thế giới bên ngoài, hoàn hoàn ở trong một thế giới khác bọn họ.
Tống Ngữ Yên thấy vậy thì không hiểu sao trong lòng phát hoảng một chút, mấy chuyện vừa nghĩ ra để chọc cho bé con cười đều bị ánh mắt đen nhánh lạnh lùng kia chặn lại.
Lục Cảnh Lễ ngồi một bên híp mắt lại thầm than, bánh bao nhà ta đúng là hết lòng đó nha...
Mồ hôi lạnh trên trán Tống Ngữ Yên ứa ra, cô ta xoắn xuýt nữa ngày rồi thử thăm dò nói: "Tiểu Bảo... nhà chị có mở một hãng chocolate, có rất nhiều loại chocolate ngon, lần sau chị đưa em đến đó chơi được không?"
Phản ứng của Bánh bao nhỏ dường như hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói cái gì, chính xác mà nói thì nhóc hoàn toàn không tránh né cô ta mà ánh mắt vẫn nhìn về phía Tống Ngữ Yên. Nhưng mà, cô ta lại hoàn toàn không lọt vào mắt của nhóc, giống như cô ta chẳng phải đồng loại cũng chẳng nghe hiểu cô ta nói cái gì...
Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý từ lúc nghe được đề bài của Tiểu Bảo thì trầm mặt xuống rồi, lúc này lại càng nghiêm trọng hơn.
Bộ dạng này của Tiểu Bảo đối với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào cơn ác mộng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tống Ngữ Yên vốn chẳng phải là người giỏi ở chung với trẻ con mà bộ dạng của Tiểu Bảo lúc này lại càng khiến cô ta hoảng sợ, mấy kỹ xảo nói chuyện phiếm vụng về càng khiến bầu không khí thêm trầm trọng...
"Hết giờ." Lục Cảnh Lễ ngồi một bên lên tiếng nhắc nhở.
Cuối cùng đã qua hết mười phút, phản ứng đầu tiên của Tống Ngữ Yên không phải là thất vọng khổ sở mà lại là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Cuối cùng, cô ta cũng hiểu tại sao sắc mặt của Trì Oánh Oánh lại khó coi đến vậy.
"Chị này, có cần cho chị thêm chút thời gian không?" Nhất thời Tiểu Bảo lại biến về dáng vẻ lễ độ lại dễ nói chuyện như trước.
Trước hôm nay Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cũng cho rằng nhất định Tiểu Bảo sẽ làm khó bọn họ, nhưng trên thực tế Tiểu Bảo lại cực kì ôn hòa. Không đợi Tống Ngữ Yên lên tiếng nói thế nào về sự hào phóng của Tiểu Bảo, hai ngươi đã vội vàng lên tiếng.
"Không được Tiểu Bảo, quy tắc đã đặt ra rồi, không thể sửa lại!" Nhan Như Ý có chút nóng nảy.
"Được rồi, cứ vậy đi!" Lục Sùng Sơn cũng vội càng quyết định.
Bọn họ thật sự không muốn tiếp tục nhìn bộ dáng kia của Tiểu Bảo. Thậm chí bộ dáng Tiểu Bảo vừa nãy khiến bọn họ sinh ra một tia lo lắng bất an trong lòng, nhỡ đâu Tiểu Bảo lúc này chỉ là hoa trong gương trăng trong hồ*, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ lại trở nên giống trước kia.
*Hoa trong gương trăng trong hồ: ám chỉ ảo giác, không có thật.
Đó là thứ bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Mới có hai cô gái thôi mà Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý đã không muốn tiếp tục nữa.
Cơ mà, hiệu suất của Tiểu Bảo rất nhanh, cô gái thứ ba cũng được gọi vào.
Cô gái thứ ba có phong cách không giống với hai người trước. Hai cô gái ban đầu đều đúng chuẩn tiểu thư đài các nhưng cô gái thứ ba lại có mái tóc ngắn, trang phục trung tính. Nhìn vừa sạch sẽ gọn gàng lại có chút hiên ngang khiến người trước mắt có ấn tượng rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.