Chương trước
Chương sau
Ninh Tịch cười khẽ xoa xoa đầu nhóc: "Được nha!"
Nói xong thì dắt Bánh bao nhỏ lên sân thượng, Lục Đình Kiêu đi theo sau lưng, dường như có điều suy nghĩ mà nhìn nhìn con trai một cái.
Đến sân thượng, Ninh Tịch ngửa cổ nhìn bầu trời trống không thì không kìm được chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, ở Đế Đô không thấy được nhiều sao... Lần sau có cơ hội mẹ đưa con tới rừng đào xem nhé!"
Bánh bao nhỏ thỏa mãn nhìn mẹ mình: "Không sao đâu mẹ, chúng ta có thể ngắm thứ khác!"
Ninh Tịch nghe vậy thì không hiểu ra sao chớp chớp mắt: "Cái khác? Ngắm cái gì khác?"
Bánh bao nhỏ mím môi rồi chỉ chỉ chân trời: "Cái này..."
Ninh Tịch nhìn theo hướng ngón tay của Bánh bao nhỏ, sau đó trước mắt đột nhiên lóe lên một cái, một ánh lửa bốc thẳng lên trời rồi nổ "ầm" một tiếng giữa không trung, pháo hoa tung ra lấp la lấp lánh biến thành mấy chữ...
Cùng lúc đó.
Lục Cảnh Lễ đang nằm trên sân thượng uống rượu một mình và Giang Mục Dã đang chơi game trong phòng đều nghe thấy tiếng động này.
Sau đó thì nhìn thấy pháo hoa lấp lánh trên bầu trời hợp thành ba chữ: I love you.
Giang Mục Dã nhìn ba chữ to đùng vô cùng bắt mắt kia thì sắc mặt đen như đáy nồi, tay run một cái khiến nhân vật trong trò chơi chết thảm.
"Đệch!" Lục Cảnh Lễ lăn một cái bò dậy rồi siết lấy thành lan can ngửa đầu lên trời rống: "Mẹ nó! Còn là người hay không hả! Hai vợ chồng ân ái thì thôi đi! Nhưng có thể để đứa em trai này yên ổn được mấy ngày không hả, trái tim người ta đang đau đớn lắm có biết không..."
Lục Cảnh Lễ đang thao thao bất tuyệt phỉ nhổ thì lại vang lên một tiếng "ầm" nữa, trên trời lại hiện lên hai chữ: "Mama".
I love you, Mama?
"Ớ..." Lục Cảnh Lễ hóa đá đứng đó.
Anh ta cứ ngỡ anh Hai nhà mình chơi trò lãng mạng, cuối cùng lại là Tiểu Bảo sao?
"Lợi... lợi hại, đúng là bánh bao nhà ta..."
Thằng nhóc này tuyệt thật, mới bao tuổi chứ hả? Lớn lên rồi còn thế nào nữa đây!
Giang Mục Dã nhìn hai dòng chữ mờ mờ "I love you, mama" và "Mười dặm gió xuân không bằng mẹ" trên không trung ngoài cửa sổ thì mặt đần ra như chó, hóa ra anh ta thua trong tay một đứa con nít?
Công thần lợi hại như thần thế này, thật muốn quỳ lạy...
So sánh với Giang Mục Dã cùng Lục Cảnh Lễ, thì người có tâm tình phức tạp nhất hẳn là... Đại ma vương nào đó.
Lúc sáng, Lục Đình Kiêu có phát hiện thằng nhóc này đang âm thầm chuẩn bị cái gì đó, không ngờ lại là thứ này...
Con trai, con có biết là mình đang cướp việc của ba không?
Có điều, nhóc con cũng nhắc nhở anh chút chuyện, thời gian qua lại ngày càng dài thì Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch ngày càng ăn ý. Phương thức hai người ở chung cũng gần biến thành một cặp "vợ chồng già", cộng thêm việc Lục Đình Kiêu thật sự không giỏi về chuyện tạo chút cảm xúc lãng mạn.
Tuy nhóc con không được di truyền kỹ năng tẻ nhạt này của anh nhưng lại được Ninh Tịch truyền cho khá nhiều tế bào lãng mạn...
"Oa... đây là..." Ninh Tịch lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn lại, trên mặt vẫn toát ra vẻ sung sướng vui mừng.
Mặc dù kĩ năng tán gái đã thuộc mức thượng thừa, cũng thuộc đủ loại bài nhưng lúc này Ninh Tịch vẫn kích động y như một cô bé.
"Tiểu Bảo, con chuẩn bị những thứ này cho mẹ sao?"
Tiểu Bảo xấu hổ gật đầu một cái, trong mắt có không ít vẻ mong đợi: "Mẹ, trong sách có nói con gái rất thích những gì lãng mạn! Mẹ có thích không?"
Ninh Tịch đáp lại bánh bao nhỏ bằng một trận hôn mãnh liệt: "Thích! Quá thích!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.