Chương trước
Chương sau
Nếu nói là phải trách mắng Ninh Tịch thì Lâm Chi Chi cũng mắng không nổi.
Xem ra, Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu đã qua lại với nhau cũng ít nhất nửa năm rồi nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến công việc, thậm chí còn chưa bao giờ lợi dụng quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu.
"Cô Lâm, cám ơn cô đã chăm sóc Tiểu Tịch trong khoảng thời gian này."
Lâm Chi Chi lập tức lấy lại tinh thần: "Lục tổng nói quá lời rồi, đây là trách nhiệm của tôi.""
"Còn chuyện của tôi với Tiểu Tịch thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc! Ngay từ đầu tôi đã cam kết với cô ấy rằng sẽ không nhúng tay vào công việc của cô ấy." Nói tới đây giọng điệu của Lục Đình Kiêu liền thay đổi: "Nhưng chuyện này là vì tôi mà ra cho nên tôi sẽ xử lý, hy vọng cô thông cảm."
Ninh Tịch nghe vậy thì có chút ngạc nhiên nhìn Lục Đình Kiêu, chuyện lần này là do anh mà ra? Nói thế là có ý gì?
Tuy Lâm Chi Chi có chút ngờ vực nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thở phào như trút được gánh nặng: "Chuyện lần này đúng là rất khó giải quyết, tôi cũng đang phát sầu vì nó! Nếu như Lục tổng có thể ra mặt giải quyết thì quá tốt rồi!"
Lâm Chi Chi nói xong thì nhìn hai người trước mặt một cái muốn nói gì đó nhưng không mở miệng được, vẻ mặt xoắt xuýt.
Lục Đình Kiêu biết Lâm Chi Chi đang nghĩ cái gì nên bổ sung tiếp: "Tôi với Ninh Tịch qua lại với nhau là lấy điều kiện kết hôn làm tiền đề, nói đơn giản là chỉ cần cô ấy gật đầu thì tôi với cô ấy sẽ lập tức đi lấy giấy chứng nhận kết hôn! Cô Lâm cứ yên tâm, Tiểu Tịch đã đồng ý với tôi là chờ cô ấy đứng trên đỉnh vinh quang thì sẽ gả cho tôi, cho nên hiện tại đành phải làm phiền hai vị nhọc lòng hơn."
Nói bóng gió chính là tôi có thể cưới được vợ hay không thì phải xem mấy người.
Lâm Chi Chi: "..."
Tiểu Đào: "..."
Lời này không thể nghi ngờ là lại khiến Lâm Chi Chi với Tiểu Đào chấn động, này... áp lực này quá lớn rồi Boss ơi!
Ninh Tịch đỡ trán, có chút bất đắc dĩ mà thấp giọng nói với Lục Đình Kiêu: "Anh đủ chưa! Đừng có dọa quản lý với trợ lý của em chứ..."
Thấy vợ mình sắp xù lông thì Lục Đình Kiêu khôn khéo thu tay lại: "Ừ."
Lâm Chi Chi với Tiểu Đào rất hiểu chuyện mà không tiếp tục ở lại làm bóng đèn nữa, hai người nói nói mấy câu rồi nhanh chóng đánh bài chuồn.
Ninh Tịch có một bụng thắc mắc muốn hỏi Lục Đình Kiêu vì thế Lâm Chi Chi với Tiểu Đào vừa rời đi thì vội vàng quay sang hỏi: "Cái đó... Lục... ối..."
Kết quả cô vừa mới mở miệng thì đã bị một nụ hôn nóng bỏng chặn họng.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn an ủi lúc nãy, Lục Đình Kiêu bấu chắt lấy eo cô, dùng bàn tay to lớn của mình ghì lấy đầu Ninh Tịch như chẳng hề kiêng kỵ gì mà xâm chiếm, cướp đoạt mọi thứ trong khoang miệng cô.
Ninh Tịch cảm thấy không khí trong ngực càng ngày càng ít đi, đầu óc dần trở nên choáng váng, lưỡi bị mút đến tê dại, dường như cả linh hồn cô cũng bị anh đoạt lấy...
Bất chợt Ninh Tịch cảm thấy môi mình đau nhói, cô lập tức rên một tiếng kháng nghị theo bản năng.
Lúc này, Lục Đình Kiêu mới hơi nhẹ tay hơn chút nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, chẳng được mấy chốc lại không khống chế được mà lại ghì chặt lấy cô...
Hành động của Lục Đình Kiêu hôm nay quả thật có chút khác thường, đáng lẽ theo tính cách của anh thì chuyện có khẩn cấp cỡ nào anh cũng sẽ bàn bạc với cô một chút chứ không phải đột nhiên bộc phát khi Lâm Chi Chi vẫn còn có mặt.
Hơn nữa Ninh Tịch có thể cảm giác được rõ ràng rằng sau khi Lâm Chi Chi với Tiểu Đào rời đi, sự phiền muộn và thô bạo được Lục Đình Kiêu cố gắng đè xuống nãy giờ... cả sự bất an dẫn đến mất bình tĩnh đều được bộc phát toàn bộ, dường như chúng đang quay cuồng tàn phá căn nhà gỗ nhỏ hẹp này...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.