Chương trước
Chương sau
Cô theo bản năng tụt lại phía sau thì phát hiện người kia đang nắm chặt lấy ống tay áo của mình... Ninh Tịch có chút choáng váng.
Người đàn ông đang chìm trong giấc mơ giờ đã mất đi lớp ngụy trang kiêu ngạo biếng nhác thường ngày, để lộ ra gương mặt hơi trẻ con. Không biết anh ta mơ thấy gì mà hai đầu mày nhíu chặt lại, trông sắc mặt có vẻ đang phải gánh chịu nỗi đau to lớn nào đó, đầu ngón tay dùng sức tóm chặt lấy góc áo cô đến nỗi trắng nhợt…
Trông có vẻ khó chịu như vậy, chắc không phải là bị bệnh rồi chứ?
Ninh Tịch thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán Vân Thâm, không hiểu sao cô lại đưa tay ra lau đi, kết quả bàn tay ấy lại bị người ta nắm chặt lấy, y như chết đuối vớ được cọc...
Ninh Tịch hơi nhíu mày đang định rụt lại thì nghe thấy người kia mơ màng lẩm bẩm: "Mẹ..."
"..." Ninh Tịch sững sờ.
Mẹ?
Cô vừa nghe nhầm hả?
"Mẹ..." Vân Thâm lại thấp giọng gọi một tiếng, lần này nghe vừa cuống cuồng lại sợ hãi nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.
Anh ta đang gọi mẹ thật sao?
Ninh Tịch rơi vào trầm tư, rốt cuộc Vân Thâm mơ thấy gì vậy? Tại sao anh ta mơ thấy mẹ mà lại có phản ứng đau khổ như thế?
Người đàn ông kia vẫn chìm trong cơn ác mộng, nét mặt ngày càng đau khổ, thậm chí cơ thể còn bắt đầu lên cơn co giật nhẹ, Ninh Tịch vội vàng lay anh dậy: "Này... tỉnh dậy đi... Vân Thâm... Vân Thâm!"
"Soạt" một tiếng, người đàn ông kia bỗng mở trừng mắt. Ngay sau đó, cổ họng Ninh Tịch bị một bàn tay dùng sức bóp chặt, ánh mắt Vân Thâm lúc này vô cùng đáng sợ, chỉ toàn là âm u lãnh lẽo, không có lấy một tia sáng khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Một giây, hai giây trôi qua…
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ được đây là ai, sức lực trên tay cuối cùng cũng dần mất đi nhưng sắc mặt vẫn khó coi vô cùng: "Ai cho phép cô ở đây?"
Ninh Tịch thấy anh ta bị khó chịu vì gặp ác mộng vốn đang muốn an ủi vài câu, nhưng nghe thấy vậy thì hắc tuyến đầy đầu: "Sao tôi biết được? Tôi nhớ hình như lúc ở đồn cảnh sát tôi bị ngất đi thì phải? Chẳng lẽ không phải anh đưa tôi về đây à?"
"Bớt tự mình đa tình đi!" Vân Thâm phủ nhận không chút do dự.
Ninh Tịch gãi đầu, chẳng lẽ không phải là anh ta thật, vậy thì ai đưa cô tới đây nhỉ?
Chắc không thể giống lần trước, lại là Phong Tấn đấy chứ?
Không thể nào, lúc đó Đại sư huynh và Tam sư tỷ đều ở đó mà...
Ninh Tịch cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa cô lầu bầu nói: "Vừa rồi anh mơ thấy ác mộng, tôi có lòng tốt gọi anh dậy, anh lại suýt chút nữa thì bóp chết tôi đấy..."
"Cô trông thấy gì rồi?" Anh ta nhìn chằm chằm vào cô như đang nhìn một tên tội phạm rình trộm.
Ninh Tịch bị anh ta nhìn đến nỗi hết nói nổi: "Tôi có thể nhìn thấy gì chứ, anh mơ ác mộng thì có gì hay mà nhìn... mà hình như tôi có thấy anh gọi mẹ thì phải..."
Sắc mặt Vân Thâm lại càng trở nên lạnh lẽo, cảm thấy bị người ta phá vỡ bí mật của mình nên thẹn quá hóa giận hét lên: "Ra ngoài!"
"Tôi cũng muốn, nhưng anh buông áo tôi ra trước đi!"
Vân Thâm sững người, vung tay hất góc áo cô ra, tỏ vẻ khinh bỉ như thể là cô tự mình nhét áo cô vào tay anh ta vậy.
Ninh Tịch vừa rời đi vừa lầu bầu mấy câu, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu và Annie đều đang ở trước cửa thấy Ninh Tịch bước ra liền nhao tới.
"Anh Tịch! Anh tỉnh rồi à!"
"Tiểu sư muội, muội không sao chứ? Tên đó có làm gì muội không?"
NInh Tịch lắc đầu: "Không."
Phong Tiêu Tiêu nghe vậy thì đen mặt, ánh mắt xẹt qua một tia uất hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô bóp bóp cổ tay thở dài.
"Phải rồi, sao muội lại ở đây thế, còn... còn nằm trên giường cái tên đó nữa chứ?" Ninh Tịch khó hiểu hỏi.
Phong Tiêu Tiêu buột mồm nói: "Tên đó cứ cương quyết đem muội về đây, còn tự mình bế muội lên giường nữa!"
Ninh Tịch: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.