Chương trước
Chương sau
Thấy cháu trai trả lời chắc nịch, Lục sùng Sơn và Nhan Như Ý vui mừng không thôi.
"Vậy Tiểu Bảo này, ông bà nói rõ với con rồi đấy nhé, con không được nuốt lời đâu đấy?"
"Dạ, Tiểu Bảo sẽ nghiêm túc xem xét."
Lục Sùng Sơn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông được nửa khối đá lớn trong lòng rồi.
Hai ông bà còn tưởng sẽ khó khăn lắm, dù sao cô gái kia cũng bám chặt lấy cháu trai mình, không biết còn nói với Tiểu Bảo những gì. Ông chỉ sợ tới lúc đó Tiểu Bảo sẽ làm loạn lên, không ngờ chuyện lại thuận lợi hơn so với ông tưởng tượng nhiều.
Chỉ cần Tiểu Bảo chịu tiếp xúc với người khác, ông tin nhất định có thể khiến Tiểu Bảo hồi tâm chuyển ý!
Sau khi xử lí được bên phía Tiểu Bảo xong, Lục sùng Sơn và Nhan Như Ý lại bắt đầu nhốn nháo lên bàn chuyện tiếp.
Buổi tiệc xem mắt lần này, tuyệt đối phải tổ chức lớn hơn so với năm năm trước.
Ông không tin, bao nhiêu cô gái xuất sắc như vậy, lại đều là đại tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc mà lại không có ai hợp nhãn Tiểu Bảo.
Ngoài ra, buổi tiệc này có một điểm khác biệt lớn nhất so với năm năm trước là...
Người họ để đi người đi xem mắt không phải là Lục Đình Kiêu, mà là Tiểu Bảo.
Tin Lục gia tổ chức "Tiệc trà danh viện" nhanh chóng được truyền khắp trong giới.
Bề ngoài thì chỉ nói là tiệc trà, mời toàn thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn tới ngắm hoa nhưng thực tê ai cũng biết đây là một buổi tiệc xem mắt.
Sở dĩ nói như vậy chẳng qua chỉ là một cách nói tao nhã, uyển chuyển hơn thôi.
Sau khi kết thúc cuộc họp gia tộc, các cô khuê nữ đến vì Lục Đình Kiêu mà vẫn chưa rời khỏi Đê Đô lúc nghe thấy tin này đều sôi sục cả lên.
Tại khu resort nào đó trực thuộc Lục thị.
Trong phòng spa, một đám con gái đang sốt sắng tranh nhau chăm sóc da, túm năm tụm ba lại thảo luận ríu rít với nhau.
"Trời ơi! Đên giờ tôi vẫn chưa có cảm giác đây là sự thật, anh Lục thật sự sẽ xem mắt sao?"
"Tôi còn giật mình hơn này, cứ tưởng lần này mất công đi một chuyên rồi cơ! Dù sao hôm đó trong cuộc họp gia tộc, trên cổ áo anh ấy cũng có vết son chói mắt như vậy cơ mà..." Cô gái này nói đầy vẻ chua xót.
"Lục gia xảy ra chuyện lớn như vậy, đây cũng là chuyện trong dự kiên!" Có người âu sầu lẩm bẩm, nhưng vì đây là chủ đề cấm kỵ nên cũng không dám nói lớn.
"Đừng nói nữa, còn phải nhanh chóng chuẩn bị đây này! Tôi lo lắng quá đi mất! Không biết Tộc trưởng thích kiểu thế nào nhỉ!"
"Tộc trưởng cũng là đàn ông thôi, đàn ông mà, chẳng phải đều thích gái đẹp sao..."
Lúc mấy cô gái này đang bàn tán sôi nổi, bỗng bên cạnh có một tiếng “xì” trào phúng khẽ vang lên: "Một đám ngu ngốc."
Cô gái vừa nói có làn da trắng trẻo, gương mặt xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, vẻ mặt ngạo nghễ.
Một cô nàng đang làm móng tay thấy người tới liền nổi điên lên: "Này! Trì oánh oánh! cô nói ai ngu ngốc đấy hả? Lần trước cô lừa tôi nói Tộc trưởng đại nhân trông xấu xí như quái vật, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đẩy!"
Cô gái bên cạnh cũng tháo mặt nạ đắp mắt ra: "Phải đó! Cô nói ai ngu hả? Có gì thì nói thẳng ra? Ở đây ra vẻ âm hồn, quỷ quái làm cái quái gì."
"Nhưng tôi đây không có nghĩa vụ lên lớp cho đám người ngu dốt các cô." cô gái kia nói rồi quay người đi thẳng, không ở lại thêm giây nào nữa.
Cô ta đã sớm có tin nội bộ rằng người xuất hiện trong buổi tiệc trà lần này căn bản không phải là Lục Đình Kiêu, mà con trai duy nhất của anh - Tiểu Thái tử của Lục thị...
Thê nên đám con gái ngu ngốc này giờ có làm gì cũng đều là chuyện vô ích cả thôi!
Lúc này còn chưa biết điểm mấu chốt để ngồi lên vị trí kia là ở đâu thì không phải là ngu ngốc thì là gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.