Chương trước
Chương sau
Bệnh viện Nhân Ái, phòng vip tầng cao nhất.
Lúc này, khách khứa hỗn loạn cũng đã được ổn định lại, thân thích thăm bệnh cũng đã rời đi, Tiểu Bảo cũng đã được quản gia đưa về nhà, thoáng cái trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục sùng Sơn đang nằm trên giường, Nhan Như Ý ngồi bên cạnh giường, Lục Đình Kiêu và Lục cảnh Lễ thì đang đứng trong phòng bệnh.
Bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Không biết qua bao lâu, Lục cảnh Lễ cuối cùng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng nói pha chút run rẩy: “Theo như những gì người đó nói, tuổi của anh ta lớn hơn con, nhưng... lại nhỏ hơn anh Hai..
Điều đó có nghĩa là gì?
Điều đó có nghĩa là Lục sùng Sơn ngoại tình sau khi đã kết hôn!
Nhan Như Ý khẽ khép mắt lại: “Cảnh Lễ, con đừng nói Trên mặt Lục cảnh Lễ tràn đầy vẻ bi thương phẫn nộ, anh gạt lời của mẹ sang một bên, cương quyết bám chặt hỏi tiếp: “Rõ ràng là ba đã ngoại tình còn tự tay khắc lên bài vị của người phụ nữ đó hai chữ “vợ tôi"! Ba! Rốt cuộc ba đặt mẹ con ở đâu?”
Tính cách của Lục sùng Sơn tuy rằng có đôi lúc rất cố chấp và cổ hủ, nhưng dù thế nào thì đối với gia tộc, với công ty, với gia đình ông là một người cực kỳ có trách nhiệm.
Những nhà giống nhà bọn họ, có người nắm quyền nào mà bên ngoài không ngoại tình, con riêng loạn xì ngậu cả lên. Nhưng mà, bao nhiêu năm nay Lục sùng Sơn ngoại trừ một mình mẹ anh ra thì chưa bao giờ có người đàn bà nào khác, chỉ có mỗi hai đứa con trai là anh và anh Hai.
Bình thường, tuy rằng Lục cảnh Lễ rất hay phàn nàn về cha mình nhưng thực chất trong lòng vẫn luôn sùng bái.
Nhưng hôm nay... dường như mọi tín ngưỡng trong lòng anh bỗng chốc đều sụp đổ cả...
Anh không thể nào thừa nhận sự thật này...
Tâm trạng của Lục cảnh Lễ rất kích động, đang muốn nói tiếp thì một bàn tay to lớn đã đặt lên bả vai anh, sau đó bàn tay ấy khẽ xoa đầu anh...
Lục cảnh Lễ nhìn người anh trai đang đứng bên cạnh mình, dù có xảy ra chuyện gì thì người đứng trước mặt mình vĩnh viễn là anh Hai, vành mắt của anh lập tức đỏ bừng.
Trên giường bệnh, vẻ mặt của Lục sùng Sơn ảm đảm xám xịt, giọng nói khàn khàn yếu ớt đứt quãng vì sức yếu: “Chuyện này... là lỗi của ba... nhưng mà... bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó... cảnh Lễ... Đình Kiêu... hai đứa con... lập tức chuẩn bị... hai tiếng sau... mở cuộc họp toàn thể các quản lý cấp cao... ba... đích thân chủ tri...”
"Sùng Sơn, ông đã thành ra như thê này rồi còn họp hành gì nữa? Đợi khi nào khỏe hơn một chút cũng không muộn mà, hoặc có thể giao cho Đình Kiêu và cảnh Lễ làm’...”
Nhan Như Ý dù có oán trách đến mấy nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Lục Sùng Sơn, cuối cùng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
"Không được!" Lục sùng Sơn không biết tại sao tâm tình càng trở nên kích động: “Tôi muốn đích thân đi! Tôi muốn đích thân đi... nó...”
Không biết Lục sùng Sơn nghĩ gì trong đôi mắt đầy vẻ bất an, ông lạnh giọng nói: "Tóm lại làm theo lời tôi nói!”
Lục Cảnh Lễ nhìn phản ứng khác thường của Lục sùng Sơn thì nhíu mày lại: "Ba, tại sao ba phải kiêng kị kẻ đó đến vậy? Rốt cuộc anh ta là ai? Không đúng... có lẽ con nên hỏi là... mẹ, anh ta rốt cuộc là ai?”
"Đây không phải là chuyện con nên nỏi! Đi ra ngoài!” vẻ mặt của Lục sùng Sơn bất chợt lạnh đi.
“Cái gì mới gọi là chuyện con nên hỏi? Chuyện này đáng lẽ ra nên phải là ba trả lời cho chúng con...”
Lục cảnh Lễ đang định tranh cãi nhưng Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh đã giữ vai anh lại.
Lục Đình Kiêu nhìn về phía Lục sùng Sơn trên giường bệnh, trầm giọng nói: “Con sẽ chủ trì cuộc họp, mẹ, mẹ ở đây với ba, ba mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi, cảnh Lễ, đi theo anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.