Chương trước
Chương sau
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi của Ninh Tịch mà Lục Đình Kiêu đã được vuốt lông, hạ hỏa tử tế. Tô Diễn thì trầm mặc hồi lâu rồi sau đó tự ngắt điện thoại.
Ninh Tịch lấy làm khó hiểu hỏi Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, thằng điên kia nói gì vậy?"
Hình như tâm trạng bảo bối vừa nãy không đúng lắm thì phải...
Phiến môi mỏng của Lục Đình Kiêu mím chặt: "Gã ta hỏi, gã với em còn có khả năng không?"
Ninh Tịch: "..."
Ninh Tịch câm mín hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình, khóe miệng cô giật giật nói: "Não của tên đó bị úng nước đúng không?"
Lục Đình Kiêu không nói gì nhưng ánh mắt anh nhìn Ninh Tịch có hơi trầm xuống, hai phiến môi mỏng càng mím chặt.
Anh đã sớm phát hiện ánh mắt của Tô Diễn khi nhìn Ninh Tịch có gì đó không đúng rồi, nhất là trong buổi lễ trao giải vừa rồi...
Cùng là đàn ông với nhau, ý đồ mãnh liệt đối với Ninh Tịch giấu trong mắt Tô Diễn thì sao anh có thể không nhận ra chứ.
Cô gái của anh càng ưu tú, càng ngày càng tỏa sáng…
"Anh yêu, anh đừng quan tâm đến tên đó làm gì! Anh mà để ý hạng người như vậy thì anh quá hạ giá mình rồi!"
Ninh Tịch nói, đồng thời trong mắt cũng ánh lên tia sáng lạnh lẽo, có khả năng hay không? Rốt cuộc tên đó lấy can đảm từ đâu để hỏi câu này vậy?
...
Tô gia.
Ninh Tuyết Lạc vừa mới trở về từ buổi họp báo.
Rời khỏi giới giải trí mới chỉ là bước đầu, phía sau còn có càng nhiều chuyện khó giải quyết.
Cô ta vừa mới bước chân về đến nhà thì quả nhiên, toàn bộ Tô gia đều có mặt.
Tô Hoằng Quang, Trịnh Mẫn Quân, Tô Tuân, Triệu San San đều đang ngồi đó.
Nhưng mà, Tô Diễn lại không thấy.
"Ba, mẹ, Tô Tuân, San San..." Ninh Tuyết Lạc chào hỏi từng người một.
"Ôi kìa! Nhìn xem ai thế này? Đại minh tinh của chúng ta về rồi à?" Triệu San San giễu cợt nói, sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng như vậy chứ.
Sắc mặt Trịnh Mẫn Quân cực kì khó coi, bà ta quét mắt nhìn Ninh Tuyết Lạc: "Tại sao lại về muộn như thế?"
Lúc không biết Ninh Tuyết Lạc là con nuôi thì thái độ của bà ta đối với cô ta rất tốt. Nhưng kể từ lúc biết cô ta chỉ là con gái của một phụ nữ quê mùa thì mỗi lần Trịnh Mẫn Quân thấy Ninh Tuyết Lạc đều tỏ vẻ chán ghét như ăn phải con ruồi, nhất là sau khi mẹ ruột và bà nội cô ta làm ầm ĩ dư luận.
Bây giờ, bà ta sắp bị các phu nhân trong giới chê cười bằng chết rồi, mấy ngày nay chả dám vác mặt đi đâu. Chỉ sợ vừa mới ra cửa đã bị người ta dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, bị nói là đầu óc có vấn đề, phượng hoàng chân chính không muốn mà lại để con trai cưới một con gà rừng.
Nếu không phải nhìn ở 15% cổ phần mà Ninh Tuyết Lạc đang nắm trong tay thì bà ta đã không nhịn lâu như thế!
Ninh Tuyết Lạc giấu đi sự u ám trong mắt mà thấp giọng nói: "Họp báo kết thúc thì phía công ty còn có vài chuyện phải xử lý..."
Không chờ Ninh Tuyết Lạc giải thích cho xong, Trịnh Mẫn Quân đã ngắt lời: "Có chuyện gì quan trọng hơn chồng cô à? Đã ba ngày, Tô Diễn không tới công ty cũng chẳng về nhà! Cô lại chẳng thèm quan tâm nó đi đâu! Cô làm vợ như thế đấy à?"
"Me, con xin lỗi! Mấy ngày nay thật sự là con bận quá, bên Tinh Huy phải xử lý các thủ tục rồi còn phải chuẩn bị qua Ninh thị báo danh nữa! Con lập tức đi tìm Tô Diễn ngay ạ..."
Nghe thấy Ninh Tuyết Lạc nói phải tới Ninh thị báo danh thì sắc mặt của Trịnh Mẫn Quân mới tốt hơn một chút, nhưng bà ta vẫn cảnh cáo: "Mấy ngày này cô đừng có chạy lung tung, cô cũng biết mẹ ruột với bà nội cô làm những chuyện khó coi cỡ nào rồi đấy! Bây giờ đến tôi chẳng dám hé mặt ra ngoài nữa đây này! Cô đừng khiến tôi mất mặt thêm nữa!"
Ninh Tuyết Lạc âm thầm siết chặt nắm tay nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ hiểu chuyện: "Vâng thưa mẹ, con sẽ ở nhà chờ chuyện này lắng xuống."
"Được rồi, cô mau đi tìm Tô Diễn về đi!" Trịnh Mẫn Quân không nhịn được phất tay một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.