Chương trước
Chương sau
Đển cả, Tể Phong khi nhìn thấy kết quả này thì trên mặt cũng chỉ lộ vẻ "quả nhiên là thế". Nữ chính xuất sắc nhất tất nhiên vẫn phải dùng diễn xuất để quyết định.
Kịch bản của Đại Sơn có tổt đến đâu, đề tài có hợp khẩu vị của giám khảo cỡ nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là diễn xuất của Ninh Tuyết Lạc chẳng thể đánh động được ban giám khảo.
Cái giải kịch bản xuất sắc nhất mà bọn họ lấy được giờ lại trở thành sự châm chọc lớn nhất, kịch bản tốt như vậy mà ông lại phụ lòng...
Theo sự phát triển của thời đại thì thị trường của phim nghệ thuật ngày càng ảm đảm, cho dù là những đạo diễn có tên tuổi như ông thì có bao người còn giữ được khí tiết không chạy đi mời các Tiểu Hoa, Tiểu Thịt Tươi để chống đỡ doanh thu bán vé.
Ngay cả Tề Phong ông cũng chẳng ngoại lệ, mặc dù biết rõ kỹ năng diễn xuất của Ninh Tuyết Lạc chẳng thể nào chống nổi bộ phim này nhưng ông vẫn phải khuất phục trước bối cảnh cùng độ hot của cô ta. Huống hồ, cô ta chẳng những rót vào lượng vốn đầu tư lớn mà lại còn không lấy thù lao nữa, điểu kiện như vậy thật quá khó để có thể từ chối.
Mà Thẩm Miên lại có thể ở hoàn cảnh như vậy mà lội ngược dòng, dùng toàn người mới quay được bộ phim như Người Tìm Mộng, chỉ riêng phần dũng khí này cũng đủ khiến ông bội phục. Dĩ nhiên việc khiên Tề Phong hâm mộ Thẩm Miên nhất vẫn chính là việc Thẩm Miên có thể gặp được một diễn viên như Ninh Tịch.
Hoàn toàn có thể nói rằng, nếu không có Ninh Tịch thì cũng chẳng có bộ phim Người Tìm Mộng này, mà cho dù có cũng chẳng có thể ghi lại dấu ấn trong lòng mọi người như vậy. Nói cho cùng thì diễn viên mới là linh hồn của bộ phim.
Trên sân khấu.
Đây là lần thứ hai Ninh Tịch bước lên sân khấu trong tối nay, cô khom lưng nhận thấy cúp vàng từ tay Tống Lâm rồi đứng cạnh micro. Một lần nữa Ninh Tịch lại trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người cùng máy quay nơi đây.
Cho đến khi chạm tay vào chiếc cúp này Ninh Tịch vẫn có chút hoảng hốt, sau năm năm vật lộn trong bóng tối cuối cùng cô cũng đã có thể thoát khỏi địa ngục, tiếp nhận một cuộc sống mới.
Tất cả mọi chuyện cứ như một giấc mơ, Ninh Tịch cứ trôi lững lờ trên đám mây mềm mại chẳng có chút cảm giác chân thực nào.
Ninh Tịch đứng đó vẫn một mực im lặng chẳng nói gì, dưới sân khấu cũng chẳng ai thúc giục, tất cả bọn họ đều lẳng lặng chờ đợi cô gái đang đứng trên sân khấu.
So với lúc bước trên thảm đỏ kinh diễm đến độ áp đi toàn bộ hoa thơm cỏ lạ thì giờ phút này Ninh Tịch dường như lắng xuống, an tĩnh xinh đẹp đến độ chẳng ai đành lòng quấy rầy.
Trong căn nhà cổ nào đó tại Đê Đô.
Một người đàn ông tóc trắng đang ngồi trước màn hình tivi cực lớn, anh ta nghiêng đầu nhìn cô gái đang nhận thưởng trên màn hình: "Cô ấy vì cái này mà muốn rời đi?"
Thanh âm của Đường Dạ từ một bên vang lên: "Ai cũng có thứ mà bản thân muốn bảo vệ và hướng tới! có thể thứ ấy trong mắt người khác chẳng đáng giá một đồng nhưng với bọn họ lại có ý nghĩa cả đời người."
Vân Thâm hơi nhíu mày, tầm mắt vẫn giữ nguyên nhìn Ninh Tịch trên màn hình, trước đây anh không hiểu, nhưng khi anh thấy vẻ mặt Ninh Tịch khi nhận lấy chiếc cúp trong chớp mắt ấy thì dường như... anh đã hiểu...
Trên sân khấu, sau vài phút yên lặng thì Ninh Tịch nâng đôi mắt hơi ướt của mình lên rồi chậm rãi nói: "Rất vui sướng cũng rất vinh hạnh khi đạt được giải thưởng này! Càng khiến tôi hạnh phúc hơn chính là giải thưởng này lại do chính tay thần tượng của tôi trao tặng!"
Nói tới đây thì dưới khán đài vang lên một tràng tiêng cười, Tống Lâm cũng dịu dàng nở nụ cười. Thái độ của Ninh Tịch rất kích động mà lại thành khẩn, không hề khiên người ta có cảm giác cô đang cố ý nịnh hót mà trái lại cho người ta thấy cô là người rất thẳng thắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.