Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong ba giây ngắn ngủi.
Gã tóc vàng không ngừng nịnh hót, gã cao gầy đang quay phim bằng di động, gã hung dữ đang sáng mắt lên và những tên đàn em đang cầm dụng cụ xung quanh... Tất cả đều ngây ra như phỗng!
Ninh Tịch đem cái món đồ nhỏ kia nhét vào bụng gã cầm đầu thì chẳng thèm để tâm đến gã nữa. cô quăng gã ra y như quăng một bao rác rồi chậm rãi bước tới ngồi lên cái ghế da hổ mà gã vừa ngồi khi nãy, tùy ý gác chân lên rồi lười biếng quét mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới.
"Mẹ nó!!!"
"Con đĩ thổi này!"
"Bắt lấy cô ta!"
Lúc này đám đàn em kia cũng tỉnh táo lại, bọn chúng hô hào chạy tới vây bắt Ninh Tịch.
Ninh Tịch nhàn nhẵ nhìn đám người nhào vể phía mình, khi chúng tối gần sát thì ngón tay trắng nõn của cô giơ lên, trong ngón tay kẹp một thiết bị nho nhỏ màu đỏ tươi trông giống như một cái kíp kích nổ.
"Trở về cho tao!!! Trở về!!!" Sau lưng, gã đại ca gào lên, sau đó lết mông quỳ xuống bám lấy chân Ninh Tịch: "Đừng! Đừng đừng đừng đừng! Nguy hiểm... nguy hiểm..."
Gã đại ca kia vừa khóc lóc vừa dùng tay móc cổ họng muôn nôn cái thứ vừa nuốt vào ra. Chẳng biết tại sao mà thứ đồ chơi kia cứ như cắm rễ trong bụng gã, làm sao cũng không nôn ra được...
Lúc này, những kẻ khác thấy cái kíp trong tay Ninh Tịch đều lộ vẻ sợ hãi rồi lui về sau theo bản năng.
Cái mà gã đại ca kia nuốt vào chính là một quả lựu đạn bỏ túi, sau khi nuốt vào nó sẽ tự động bám chặt lấy thành dạ dày. cái đồ chơi này nhìn thì nhỏ nhưng chỉ cần bấm công tắc một cái thì dễ dàng đem cơ thể người ta nổ thành một đống thịt nát.
Mà hiện tại, cái kíp quyết định sống chết kia lại đang ở trong tay cô gái trước mắt.
Cô gái mặc chiếc váy hồng phấn xinh đẹp đáng yêu trước mặt vần là cô gái nhu nhược ban nãy nhưng lúc này lại mang đến cho gã cảm giác hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt cô không hề đáng sợ, thậm chí là đôi môi còn mang theo ý cười thản nhiên nhưng lại khiến gã có cảm giác y như đang nhìn thấy một con ác ma...
Còn có một loạt động tác từ khi cô đoạt súng đến ép gã nuốt lựu đạn nữa. Tuy gã chỉ là kẻ cầm đầu một chi nhánh nhỏ nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có, thân thủ kia nào có phải người bình thường, dẫu cho từng làm diễn viên đóng thế, biết chút võ nhưng cũng tuyệt đối không đạt được đến trình độ này...
Nhất là tư thê khi cô cầm súng... vừa nhìn đã biết đây là một tay súng lão luyện!
Hơn nữa lại còn nắm rõ kiến thức về những kiểu vũ khí mới nhất như lòng bàn tay, người bình thường có ai biết đây là lựu đạn sao?
Mẹ nó, rốt cuộc bọn họ đã chọc tới người nào đây...
Gã đại ca không kịp nghĩ nhiều mà thành khẩn nhìn chăm chú vào cái kíp kích nổ trong tay Ninh Tịch, gã chẳng thèm để ý đến hình tượng mà mở miệng cầu xin tha thứ: "Chị Hai..."
Ninh Tịch híp hai mắt lại: "Hửm? Gọi tao là cái gì?"
"Chị... không không không! Bà cô của con ơi! Là con có mắt không thấy Thái Sơn! Xin ngài rộng lòng nương tay cho con! Cái thứ kia không thể chơi bừa được đâu!"
Khóe mắt Ninh Tịch hơi chuyển, ngay lập tức bay lên đạp ngã cái tên tóc vàng đang có ý đồ len lút cướp kíp nổ trong tay cô: "Chậc, vị đại ca này, xem ra có người muốn mày chết sớm môt chút rồi kìa?"
"Khốn khiếp! Chúng mày muốn chết à! cấm thằng nào được động đậy!" Gã đại ca điên tiết gầm lên rồi lại đạp túi bụi vào người tên tóc vàng bị Ninh Tịch đá cho nằm bẹp trên đất.
Nói xong liền dè dặt nhìn về phía Ninh Tịch: "Bà cô của con ơi, con sai rồi... con thật sự biết lỗi rồi... con đưa ngài ra ngoài nhé, ngài thấy có được không?"
Dưới ánh mắt hoảng sợ của gã đại ca, Ninh Tịch xoay xoay cái kíp nổ trong tay cười khẽ một tiếng: "Đưa tao ra ngoài?"
"Đúng đúng đúng..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.