Chương trước
Chương sau
"Gì cơ... Tây Cương..." Tô Lan sững người, nhưng vì bà không biết chữ nên đành giục chồng mình nhìn xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Đường Thiện vội cầm lấy giấy báo trúng tuyển xem: "Chuyện... Chuyện này là sao? Sao không phải là đại học Đế Đô mà là học viện Tây Cương gì đó thế này... Không phải là gửi nhầm rồi chứ?"
"Nhưng trên đó có viết tên của Tiểu Nặc!" Tuy Tôn Lan không biết chữ, nhưng hai chữ "Đường Nặc" tên con trai bà thì bà vẫn có thể nhận ra được.
Đường lão thái không thể ngờ được kết quả mà mình vẫn luôn vui sướng giờ lại thành ra thế này, bà lo lắng kéo lấy Đường Nặc hỏi: "Tiểu Nặc à... chắc không phải là con không cẩn thận điền nhầm nguyện vọng chứ?"
"Không thể nào! Con tuyệt đối không điền bất cứ trường học Tây Cương nào, hơn nữa lúc điền nguyện vọng phải kiểm tra lại rất nhiều lần, không thể nào lại nhầm lẫn được cả!" Đường Nặc vô cùng chắc chắn. 
"Thế... chuyện này là sao? Hay là vì trùng tên nên cái trường Tây Cương gì đó này nó gửi nhầm?" Đường lão thái suy đoán. 
Đường Thiện lắc đầu: "Khả năng nhà trường nhầm không cao, nếu nguyện vọng của Tiểu Nặc không điền trường này, vậy sao trường này lại có thông tin của Tiểu Nặc?" 
Sắc mặt Tôn Lan tái mét: "Tiểu Nặc, con mau đi tra xem rốt cuộc chuyện này là thế nào đi?"
Đường Nặc đã nhanh chóng đi tra lại rồi, nghe thấy vậy cậu ngẩng khuôn mặt đang sầm mặt từ điện thoại lên: "Một trường loại hai, vì ở vị trí xa xôi nên có chính sách nâng đỡ, hơn 300 điểm là có thể vào rồi..."
"Hai... loại hai... điểm của Tiểu Nặc có thể vào được trường trọng điểm, sao lại thành cái trường rách nát này! Đã thế lại còn xa xôi hẻo lánh, ngồi tàu hỏa cũng mất hai ngày hai đêm! Nghe nói chỗ đó hỗn loạn lắm, trị an lại không tốt... Sao Tiểu Nặc có thể học ở đó được! Chuyện... chuyện này là sao..." Tôn Lan cuống phát khóc cả lên. 
Đường Thiện cũng hoảng loạn nói: "Hay... chúng ta cứ đợi thêm xem? Nói không chừng mấy hôm nữa lại nhận được thêm giấy báo nhập học của đại học Đế Đô thì sao?"
Tôn Lan cả giận nói: "Giáo viên đã nói tuyệt đối sẽ không có tình huống này rồi, sao lại nhận được hai thông báo trúng tuyển cùng lúc được! Nếu nhận được giấy báo của trường này thì chắc chắn không vào được đại học Đế Đô! Đúng là tạo nghiệp... Sao số Tiểu Nặc nhà mình lại khổ thế này..."
"Đừng có khóc lóc nữa, cô khóc thì có tác dụng gì!" Đường lão thái thấy Tôn Lan như vậy càng điên tiết hơn.  
Lúc này, Ninh Tịch không nhịn được nói: "Giờ muộn quá rồi cũng chẳng liên hệ được với ai cả, chúng ta đợi tới mai gọi điện đến văn phòng trường để hỏi rõ xem sao vậy."
Thấy Ninh Tịch nói vậy, Tôn Lan gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng... Chúng ta phải gọi điện hỏi cho rõ! Nhất định là nhầm đâu đó rồi!" 
Đường Nặc im lặng nhìn trân trân vào tờ thông báo. 
Đường Thiện cúi sầm xuống: "Cũng chỉ có thể như vậy được thôi..."
Đường lão thái nhìn Ninh Tịch, cũng không phản bác lại. 
Tối hôm đó, cả nhà quây quần lại thảo luận vấn đề của Đường Nặc rất lâu, nhưng cũng chẳng có kết quả gì. 
"Chị, giờ muộn quá rồi, chị lái xe về cũng không an toàn, hay hôm nay chị ở lại đây một đêm đi?" Đường Nặc miễn cưỡng lấy tinh lại tinh thần nói với Ninh Tịch.
Ninh Tịch nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: "Ukm." 
Vốn dĩ cô định về Đế Đô ngay trong tối nay, nhưng giờ tình hình của Đường Nặc thế này, cô cũng không yên tâm nên đồng ý ở lại, sau đó cô liền nhắn tin cho Lục Đình Kiêu nói rõ tình hình lúc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.