Chương trước
Chương sau
Ngay đến Ninh Tuyết Lạc cũng bị phản ứng này của Tô Diễn làm cho giật mình: "Diễn, xin lỗi... là em không dạy bảo tốt con bé này..."
"Đi kết toán lương tháng này vối quản gia đi." Tô Diễn thẳng thừng nói.
Tiểu Linh nhất thời kinh SỢ: "Cậu chủ, em sai rồi... em thật sự biết sai rồi... cậu đừng đuổi em..."
"Anh Diễn, anh tha cho nó một lần đi, Tiểu Linh vẫn luôn ở bên em, chăm sóc em bao năm nay, lần này chỉ là... chỉ là không nhìn nổi nữa nên mới..." Ninh Tuyết Lạc lã chã nước mắt nhìn về phía Triệu San San.
"Được rồi, được rồi, đủ rồi! Các con vừa mới kết hôn, ngày vui lại thành cái dạng gì thế này! Tiểu Linh, xuống dưới đi! San San, con cũng về phòng đi!" Trịnh Mẩn Quân không vui nói.
Triệu San San đen mặt bĩu môi rời khỏi đó, chậc, Ninh Tuyết Lạc dùng chiêu giả bộ đáng thương này cũng thuần thục thật đấy, chẳng trách Tô Diễn vẫn luôn nằm trong bàn tay cô ta như vậy.
"Tô Diễn, sao tự dưng con lại nổi điên lên thê? Tốt xấu gì con cũng phải nghe xem nó muốn nói gì chứ..." Trịnh Mần Quân thở dài nói.
Tô Diễn nhíu mày: "Mẹ, mẹ biết con phản cảm nhất chuyện người làm đi bàn tán chuyện của chủ, những chuyện cô ta muốn nói chẳng qua cũng chỉ là việc lúc Ninh Tịch mỏi về Ninh gia vì không hiểu lễ nghĩa phép tắc nên có những hành động thất thố thôi, còn có thể nói gì được nữa..."
Trịnh Mẩn Quân nghĩ một hồi, con nhóc Tiểu Linh này có thể biết được gì, có lẽ nếu nói ra cũng chỉ là những chuyện này, thê nên không hỏi nhiều nữa.
Chỉ là, khi bà trông thấy thái độ bảo vệ này của con trai mình, ngược lại không khỏi nghĩ nhiều...
Dù sao cũng từ bụng bà sinh ra, bà hiểu nó nhất, sợ rằng... chắc không phải là Tô Diễn vẫn còn tình cảm với Ninh Tịch đấy chứ?
Một lát sau, trong phòng mới của Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc phía trên lầu.
"Diễn, anh vẫn còn giận em sao?" Ninh Tuyết Lạc cẩn thận bước đến ban công.
"Ban nãy Tiểu Linh muốn nói gì với mẹ?" Tô Diễn đứng ở ban công, giọng nói có chút lạnh lùng.
Ninh Tuyết Lạc hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Còn có thể là gì được nữa, thì cũng chỉ là những chuyện năm ấy Ninh Tịch không hiểu lễ nghĩa xong gây chuyện thôi..."
Tô Diễn quay lại, nhìn sâu vào mắt cô ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tuyết Lạc, nhớ cho kĩ những gì khi ấy anh đã nói với em, chuyện năm đó ảnh hưởng rất lớn tới Ninh Tịch, không thể để bất cứ ai biết được! Bao gồm cả người nhà của anh! Huống hồ chuyện đó căn bản là lỗi của chúng ta!"
"Diễn, tất nhiên là em biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới chị rồi, sao em có thể nói lung tung bên ngoài được chứ! Diễn, anh không tin em sao? Anh... chẳng lẽ tối nay anh nghĩ em cố tình bảo Tiểu Linh nói những chuyện đó trước mặt mẹ à?" Ninh Tuyết Lạc không thể tin nổi, suy sụp vô cùng.
Tô Diễn im lặng không nói.
Vừa xong gã kịp thồi ngắt lời Tiểu Linh, giờ muốn biết lúc đó Tiểu Linh muốn nói gì cũng không tra xét được nữa rồi.
Lúc này, Ninh Tuyết Lạc đã khóc lóc giàn giụa, lảo đảo lùi lại phía sau, ánh mắt đầy vẻ thê lương: "Diễn... trong lòng anh, em là loại người đó sao?"
Thấy dáng vẻ đau thương cực hạn của Ninh Tuyết Lạc, nghĩ đến những uất ức hai ngày nay cô ta phải chịu đựng, cuôi cùng Tô Diễn vẫn phải dịu sắc mặt xuống: "Anh không có ý này, chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi, đừng khóc nữa, là anh đã nặng lời rồi, xin lỗi em."
Ninh Tuyết Lạc nghẹn ngào nhào vào lòng Tô Diễn: "Diễn... em buồn lắm... em thật sự rất buồn... em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi... chỉ muốn được lấy anh thôi mà... sao bọn họ đều nói với em những lời như vậy..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.