Chương trước
Chương sau
Nhưng mà địa vị của Ninh Diệu Hoa ngày hôm nay đã không giống năm xưa, cho dù trong lòng ông ta đang đắc ý tới cỡ nào đi nữa cũng phải tỏ vẻ tự nhiên. Thấy Ninh Tuyết Lạc với Trang Linh Ngọc đã đi qua thì ông ta cũng không vội tiến lên, mà là đứng yên đối đáp với lời tâng bốc của mọi người xung quanh và chờ đợi Trang gia tới chúc mừng.
Dưới ánh mắt của tất cả khách mời, Ninh Tuyết Lạc thân làm cô dâu tự mình ra tận cửa đón rồi thân mật nói chuyện: "Chị họ... bác... mời hai người vào..."
Nói xong còn không quên giới thiệu với Trịnh Mẫn Quân: "Mẹ, đây là chị họ với bác của con, trước đây con đã kể cho mẹ rồi..."
Chị họ!
Bác!
Những người không biết quan hệ của hai nhà Ninh - Trang nghe Ninh Tuyết Lạc gọi như vậy thì thay nhau vang lên tiếng hít khí lạnh.
Hơn nữa lần này Ninh Tuyết Lạc nói cực kì cao giọng như thể sợ người khác không nghe thấy không bằng.
Vốn dĩ nếu chỉ có mình Trang Khả Nhi tới thì đương nhiên cô ta sẽ lo sợ Trang Khả Nhi nói ra chân tướng mà đưa người tới chỗ vắng để nói chuyện, có làm ra vẻ mập mờ để cho người ta hiểu lầm. Nhưng hiện giờ thì chẳng cần như thế!
Trịnh Mẫn Quân cũng nhiệt tình nói: "Trang phu nhân, thật không ngờ ngài cũng tới đây! Trang tiểu thư đúng là ngày càng đẹp..."
Ngay tại lúc Ninh Tuyết Lạc với Trịnh Mẫn Quân nhiệt tình hàn huyên thì Mạnh Lâm Lang lên tiếng.
Bà dùng ánh mắt lãnh đạm như nhìn người xa lạ lướt qua mấy người trước mắt này, sau đó hàng chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại nhìn về phía Trang Khả Nhi: "Khả Nhi, bọn họ là ai? Con có quen à?"
Trang Khả Nhi cũng mê mang vô tội nói: "Con cũng không biết, con không quen... Mẹ, đi thôi, trễ nữa thì muộn mất!"
Mạnh Lâm Lang gật đầu một cái rồi để Trang Khả Nhi kéo đi, thậm chí còn chẳng buồn ngoái lại...
Ninh Tuyết Lạc, Trang Linh Ngọc, Trịnh Mẫn Quân, Tô Diễn, Ninh Diệu Hoa cùng với khách khứa: "..."
Ít nhất là đến hơn mười giây thì cả hội trường mới phản ứng lại được,
Đây... đây là tình huống gì?
Trang phu nhân với Trang tiểu thư nói không hề quen biết?
Hơn nữa hai người họ đến đây hoàn toàn không phải tới tham gia hôn lễ của Ninh Tuyết Lạc mà chỉ là đi ngang qua cửa mà thôi?
"Vừa nãy Trang tiểu thư với Trang phu nhân nói gì với cô?" Trịnh Mẫn Quân bối rối nửa ngày vẫn không cách nào bình tĩnh lại được, sự nóng nảy không giấu nổi liền nghiêm giọng chất vấn người tiếp đón khách.
Nhân viên tiếp đón khách ngây người, nơm nớp lo sợ trả lời: "Không... không nói gì ạ... vừa nãy vị phu nhân và tiểu thư kia chỉ hỏi đường thôi ạ..."
Cái gì, hỏi đường?
Một màn này cơ hồ toàn thể mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, rất nhanh đã túm tụm lại châu đầu ghé tai. Cuối cùng ai ai cũng biết Trang phu nhân với Trang đại tiểu thư vốn không hề tới dự hôn lễ của Ninh Tuyết Lạc.
"Trời ơi... chuyện này là sao đây... tôi cũng ngốc luôn rồi..."
"Nhìn mà con không hiểu à? Trang gia chẳng có tí xíu quan hệ nào với Ninh gia cả, ồ được rồi, bất kể có quan hệ hay không thì nhìn thái độ này ý mà, tóm lại chắc chắn không có ý định có quan hệ với Ninh gia đâu! Từ đầu tới cuối chỉ do một phía Ninh gia tự mình ảo tưởng mà thôi!"
"Phụt, cười chết tôi... Ninh Tuyết Lạc muốn dát vàng lên mặt cũng không cần phải nói láo tới mức này chứ?"
"Ai mà biết được! Cũng có thể là do Trang gia đã đáp ứng, nhưng đến nửa đường lại đổi ý thì sao? Hoặc có khi đơn thuần Trang gia có xích mích với Ninh gia cho nên cố ý cho Ninh gia một đòn ra oai phủ đầu!"
"Ha ha, đây đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.